Nếu đàn ông Việt không nhìn qua được cái háng của người phụ nữ thì các anh không thể có được sự tôn trọng của họ...
Không thể đánh giá người phụ nữ qua trinh tiết |
Chào độc giả! Tôi là một thằng đàn ông, tôi không sống trên đất Mỹ như anh Việt kiều nọ, tôi sinh ra và lớn lên trên đất nước Việt Nam. Hồi nhỏ, tôi thấy người ta hay nhắc đến 2 từ trinh tiết, ban đầu, tôi cứ tưởng rằng trinh tiết là vàng bạc, châu báu, là kim cương… nhưng sau khi lớn lên, tìm hiểu qua sách báo, tôi mới hiểu rằng, trinh tiết chẳng qua chỉ là một cái màng mỏng nằm trong âm đạo của người phụ nữ.
Tôi không biết với các anh đàn ông khác, cái màng mỏng ấy có ý nghĩa như thế nào, mà nhiều người phải khổ sở, phải đay nghiến, dày vò nhau như thế. Nhưng riêng đối với tôi, cái màng mỏng ấy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi đánh giá một người phụ nữ không bao giờ nhìn vào cái màng mỏng ấy. Vì sao ư, tôi là một người đàn ông có học thức, có hiểu biết, tôi luôn tin vào những điều khoa học đã chứng minh.
Và theo như chứng minh của khoa học, cái màng mỏng mà các vị gọi là trinh tiết phụ nữ ấy không phải là vĩnh cửu, và nó có thể bị rách, thủng bất cứ khi nào. Ví dụ như hoạt động mạnh, chơi thể thao, ngã xe, và cả khi quan hệ tình dục,…Lại có những người phụ nữ, do có cấu tạo đặc biệt, nên cái màng mỏng ấy không rách ngay cả khi đã từng có quan hệ tình dục.
Tôi không biết với các anh đàn ông khác, cái màng mỏng ấy có ý nghĩa như thế nào, mà nhiều người phải khổ sở, phải đay nghiến, dày vò nhau như thế. Nhưng riêng đối với tôi, cái màng mỏng ấy chẳng có ý nghĩa gì hết.
Tôi đánh giá một người phụ nữ không bao giờ nhìn vào cái màng mỏng ấy. Vì sao ư, tôi là một người đàn ông có học thức, có hiểu biết, tôi luôn tin vào những điều khoa học đã chứng minh.
Và theo như chứng minh của khoa học, cái màng mỏng mà các vị gọi là trinh tiết phụ nữ ấy không phải là vĩnh cửu, và nó có thể bị rách, thủng bất cứ khi nào. Ví dụ như hoạt động mạnh, chơi thể thao, ngã xe, và cả khi quan hệ tình dục,…Lại có những người phụ nữ, do có cấu tạo đặc biệt, nên cái màng mỏng ấy không rách ngay cả khi đã từng có quan hệ tình dục.
Giá trị người phụ nữ thể hiện qua tri thức và hiểu biết xã hội |
Vậy thì cái màng mỏng ấy có chứng minh được rằng vợ mình còn trinh hay mất trinh, vợ mình đã từng quan hệ tình dục hay chưa từng quan hệ tình dục không?. Hoàn toàn không có ý nghĩa đó, mà chỉ có những người đàn ông dốt nát, kém hiểu biết, và không có tri thức mới đem cái màng trinh ra để làm thước đo giá trị của người phụ nữ.
Vậy giá trị phụ nữ nằm ở đâu. Xin thưa, giá trị phụ nữ nó nằm ở học thức, hiểu biết xã hội, và sự thật thà, biết yêu thương kính trọng những người xung quanh.
Bây giờ đã là thế kỷ 21, thế giới người ta đang lo lắng đến những vấn đề để giải cứu thế giới thoát khỏi sự hủy hoại của biến đổi khí hậu, và lo lắng tìm ra những nguồn năng lượng mới để thay thế cho tài nguyên thiên nhiên đang dần cạn kiệt, làm thế nào để thế giới thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay, và làm sao mang lại nhiều giá trị gia tăng cho xã hội, làm cho xã hội này tốt đẹp hơn, con người được hưởng những dịch vụ tốt nhất,… chứ chẳng ai còn lo lắng xem những cô gái bây giờ còn hay mất trinh tiết nữa đâu.
Ấy vậy mà, đàn ông Việt Nam vẫn cứ mở mồm ra là trinh tiết, câu chuyện của gia đình người đàn ông trả dâu vì cho rằng vợ mình đã mất trinh đang trở thành nỗi nhục cho người Việt Nam, cho đàn ông Việt Nam như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, mà lại ở đâu sinh ra một anh Việt kiều sống và làm việc trên đất Mỹ về Việt Nam để đòi hỏi trinh tiết phụ nữ?.
Các anh không hiểu hay cố tình không hiểu rằng, chính những người đàn ông Việt chúng ta đang tự hạ thấp mình trong mắt những người phụ nữ?. Như vậy thì đừng bao giờ mở mồm ra trách những người như bạn Quách Thu Trang nào đó tuyên bố hùng hồn “Ế chồng không lấy đàn ông Việt”. Vì, nếu đàn ông Việt không nhìn qua được cái háng của người phụ nữ thì các anh không bao giờ có được sự tôn trọng của họ đâu, và cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì trên đời này đâu.
Cảm ơn Phunutoday đăng tải. Bài viết này cũng là lời chúc của tôi dành cho những người phụ nữ Việt Nam- những người luôn chịu nhiều thiệt thòi về mình để những người đàn ông chúng tôi được hạnh phúc.
Vậy giá trị phụ nữ nằm ở đâu. Xin thưa, giá trị phụ nữ nó nằm ở học thức, hiểu biết xã hội, và sự thật thà, biết yêu thương kính trọng những người xung quanh.
Bây giờ đã là thế kỷ 21, thế giới người ta đang lo lắng đến những vấn đề để giải cứu thế giới thoát khỏi sự hủy hoại của biến đổi khí hậu, và lo lắng tìm ra những nguồn năng lượng mới để thay thế cho tài nguyên thiên nhiên đang dần cạn kiệt, làm thế nào để thế giới thoát khỏi cuộc khủng hoảng kinh tế hiện nay, và làm sao mang lại nhiều giá trị gia tăng cho xã hội, làm cho xã hội này tốt đẹp hơn, con người được hưởng những dịch vụ tốt nhất,… chứ chẳng ai còn lo lắng xem những cô gái bây giờ còn hay mất trinh tiết nữa đâu.
Ấy vậy mà, đàn ông Việt Nam vẫn cứ mở mồm ra là trinh tiết, câu chuyện của gia đình người đàn ông trả dâu vì cho rằng vợ mình đã mất trinh đang trở thành nỗi nhục cho người Việt Nam, cho đàn ông Việt Nam như vậy chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao, mà lại ở đâu sinh ra một anh Việt kiều sống và làm việc trên đất Mỹ về Việt Nam để đòi hỏi trinh tiết phụ nữ?.
Các anh không hiểu hay cố tình không hiểu rằng, chính những người đàn ông Việt chúng ta đang tự hạ thấp mình trong mắt những người phụ nữ?. Như vậy thì đừng bao giờ mở mồm ra trách những người như bạn Quách Thu Trang nào đó tuyên bố hùng hồn “Ế chồng không lấy đàn ông Việt”. Vì, nếu đàn ông Việt không nhìn qua được cái háng của người phụ nữ thì các anh không bao giờ có được sự tôn trọng của họ đâu, và cũng chẳng thể làm được cái trò trống gì trên đời này đâu.
Cảm ơn Phunutoday đăng tải. Bài viết này cũng là lời chúc của tôi dành cho những người phụ nữ Việt Nam- những người luôn chịu nhiều thiệt thòi về mình để những người đàn ông chúng tôi được hạnh phúc.
Theo phunutoday
Anh à, nhìn lại em đi….
Ừ thì em không có số đo ba vòng thật chuẩn nhưng vốn dĩ khi mặc áo quần, vẫn có thể nhìn rõ đường cong. Ừ thì chân em không dài, ngực em không lớn nhưng vẫn có cổ cao ba ngấn, eo thon và mông nở đấy thôi! Ừ thì khuôn mặt em hơi gầy, lông mày thì mờ nhạt, lại đeo cặp kính cận tới 3 đi ốp, nhưng nhìn tổng thể vẫn có thể gọi là hài hòa. Và khi em mặc váy ngắn, trang điểm ra ngoài đường, vẫn có vô khối ánh mắt dõi theo em….
Anh à, nhìn lại em đi….
Em tuy không thể nói văn hóa cao nhưng tối thiểu cũng có tấm bằng thạc sĩ. Em có công việc được mọi người tôn trọng là một giáo viên. Em chưa từng để mọi người bàn ra tán vào về tư cách đạo đức. Cũng chưa từng để bố mẹ chồng lo lắng khi anh đi xa. Mặc dù cũng đôi lần em làm mẹ chồng bực tức. Mặc dù cũng có đôi lần em làm anh bị tổn thương….
Anh à, nhìn lại em đi…..
Em không thể là người phụ nữ ba đảm đang như lời mẹ cha răn dạy. Món ăn em nấu có thể còn có lúc mặn, nhạt. Cơm nếu không phải nồi điện thì cũng có lúc sống, lúc khê nhưng em luôn cố gắng. Một cô gái thị thành được mẹ cha nuông chiều từ tấm bé, anh lấy về không những biết thịt gà, mổ cá… còn biết cắn răng, nhắm mắt làm ếch, làm lươn. Sáng sáng em biết dậy sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho cả nhà trước khi đi dạy. Biết chuẩn bị nước ấm cho ông bà rửa mặt mỗi buổi sáng mùa đông. Đi làm về, ngoài nấu cơm và giặt giũ, em biết quét cái sân rộng bằng ba cái nhà Hà Nội. Biết dọn dẹp cửa nhà và biết chăm con. Em còn biết co kéo sao cho vừa đủ đồng lương. Biết bổn phận của nàng dâu mỗi lần cỗ bàn, đình đám. Em còn biết giấu nước mắt lặng thầm để tự mình gậm nhấm. Nhường nụ cười cho anh khỏi lo lắng lúc đi xa….
Nên anh à…..
Dù em tỏ ra là lạnh lùng, lãnh đạm, ai dám nói em không phải đàn bà? Dù vắng anh, em luôn đi về lẻ bóng? Dù em luôn lạnh nhạt với những người đàn ông bên cạnh. Nhưng ai dám bảo rằng em không yếu đuối, không cô đơn?
Nên anh à, ….
Dù nhìn ngược, nhìn xuôi em vẫn là phụ nữ. Em vẫn có những mong muốn hết sức đàn bà. Đó là em vẫn cần bờ vai của anh cho em nương tựa. Vẫn cần anh gánh vác những việc khó khăn. Là em vẫn cần vòng tay anh ôm những đêm dài cô quạnh. Vẫn cần bàn tay anh ủ ấm tay em những ngày đông giá rét. Vẫn cần lắm vòm ngực anh mỗi khi tức tưởi. Vẫn cần nụ hôn và bàn tay dịu dàng vuốt mái tóc em....
Em vẫn cần được nghe những lời anh dịu ngọt. Vẫn cần thấy trái tim em thổn thức trước những ánh mắt và cử chỉ dịu dàng. Vẫn cần lắm người lo lắng đợi em về mỗi chiều tắt nắng. Vẫn cần thấy mình được an ủi, được chở che….
Nên anh à, anh nhìn lại em đi….
Mai nhìn, nhìn mãi lên tấm hình bé Bo đang cười thật tươi, đôi mắt tròn vo đen láy, lòng đau thắt lại. Mai không tin, không thể tin được sự thật này, chỉ mới đây thôi, con gái yêu hai tuổi rưỡi còn tíu ta tíu tít bên cạnh Mai, mà bây giờ đã là âm dương cách biệt.
...
Bà ngoại Bo gọi hai vợ chồng về vì con bé sốt cao quá, hai vợ chồng gấp rút đưa bé lên bệnh viện huyện, ẵm bé chạy vào phòng cấp cứu, bác sỹ cho bé vào tắm, cho uống hạ sốt rồi lấy máu đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm máu không phát hiện có gì bất thường, nhưng triệu chứng của bé ngày càng nặng, ói và tiêu chảy liên tục, nên bác sỹ cho nhập viện để theo dõi thêm.
Từ chiều đền 6 giờ tối, thấy bé vẫn sốt cao và không ngừng nôn ói, bác sỹ ký giấy cho chuyển Bo xuống bệnh viện Nhi Đồng ở Sài Gòn. Lúc chuyển Bo đi bệnh viện chỉ còn 1 chiếc xe cấp cứu, lại có một chị bầu sinh khó cũng cần chuyển đi gấp. Vậy là bé Bo phải đi chung xe cấp cứu, và ưu tiên chở sản phụ ấy đi Từ Dũ trước.
Trong xe cấp cứu, Bo liên tục bảo đói, nhưng Mai cho uống sữa bao nhiêu thì bé đi hết ra ngoài bấy nhiêu. Ôm con trong tay Mai cầu mong ông trời thương xót vợ chồng cô mà cho Bo được qua khỏi cơn nguy hiểm này.
Sau khi sản phụ xuống Từ Dũ, xe quay trở lại để đưa bé đến Nhi Đồng, Mai thấy da mặt Bo bắt đầu tím tái, tụ máu bầm, răng va lập cập, nước mắt Mai rơi ướt hết khuôn mặt con thơ, bé Bo lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy mặt Mẹ và nói: “Con xin lỗi Mẹ, con xin lỗi Mẹ”. Lời mê sảng của con thơ làm Mai nghe tim mình muốn ngừng đập, Bo đã lịm dần trên tay Mai.
Mai ôm con chạy thẳng vào phòng cấp cứu, bác sỹ ngay lập tức kích hô hấp, Mai thấy da Bo dần hồng hào trở lại, điện tim đồ báo đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Mai mừng quá, chạy đi mua thêm sữa bột, mua tã giấy và đồ đạc cần thiết cho con.
Khi Mai quay lại, Mai thấy các bác sỹ vây quanh chỗ của Bo, họ không cho Mai lại gần, Mai cố nhìn qua khe nhỏ trên ô cửa. Rồi bác sỹ gọi chồng Mai vào, lát sau anh báo cho Mai biết là phải xét nghiệm tủy.
Kết quả xét nghiệm tủy là bé bị nhiễm trùng huyết, và bác sỹ nói khả năng cứu bé là rất thấp. Họ cho vợ chồng Mai vào bên con, tình trạng bé đã tồi tệ hơn, da tụ huyết, co giật, mắt đứng tròng và bé đã ra đi mãi mãi. Từ lúc biết kết quả xét nghiệm đến lúc bé mất chưa đầy 30 phút.
Hôm nay mới là ngày thứ 3, Mai cứ thẫn thờ ngồi nhìn di ảnh của con, rồi lại lấy album hình chụp từ nhỏ đến giờ của Bo mà mân mê, đến bao giờ nỗi đau này mới nguôi ngoai?
Tôi chỉ cầu mong cho Bo được bình yên. Tôi chỉ biết an ủi Mai rằng bé đã hóa một thiên thần nhỏ, vẫn dõi theo Mai hằng ngày, nên Mai phải gắng lên, hãy kiên cường lên nhé!
Bởi kiếp người mong manh quá, hãy dành trọn yêu thương khi còn có thể.
Mẹ kính yêu của con!
Con chợt nhận ra rằng con biết nói tiếng “Mẹ” đã được mười bảy năm. Tiếng mẹ là tiếng nói thuộc về bản năng mà con thì vô tình nên không nhận ra hết ý nghĩa lớn lao của nó. Con quả là một đứa trẻ hư khi từng nghĩ rằng mình có thể tự lập mà không cần có mẹ. Sẽ chẳng ai trên đời này yêu thương con hơn mẹ, con biết vậy và con càng cảm thấy xấu hổ khi không thể hứa rằng con yêu mẹ nhất. Con gái của mẹ không phải là người hoàn hảo nên những tình cảm con dành cho mẹ và cho những người khác không thể trọn vẹn, đầy đủ như đúng nghĩa vụ của nó. Nhưng con biết mình cần phải làm gì…
Con của mẹ, bây giờ, không còn là cô bé có mái tóc cháy nắng, cao một mét hai, nặng hai mươi lăm ký nữa, con đã lớn rồi, đã trở thành một cô gái, vẫn hồn nhiên như xưa nhưng cũng biết điệu đà, đỏm dáng. Mẹ nhìn con diện một bộ quần áo mới, thoa một chút son môi và đi chơi cùng tụi bạn, lúc ấy, ánh mắt mẹ thật lạ. Có lần con hỏi vì sao mẹ nhìn con như thế, mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc dài, suông mượt của con và nói rắng, ánh mắt ấy nói lên hai điều: con đã lớn và thời của mẹ đã qua! Vậy ra mẹ cũng sợ tuổi già lắm chứ, mẹ cũng là phụ nữ mà! Nhưng nỗi sợ của mẹ không phải là một sự hèn nhát, đó là cảm xúc rất bình thường của con người mà thôi. Mẹ sợ tuổi già bởi khi tuổi già của mẹ đến đồng nghĩa với việc con gái của mẹ lớn lên, nó sẽ quên mẹ và vui với tuổi trẻ. Nhưng mẹ lại không biết mẹ đã sai như thế nào đâu. Chắc chắn sẽ có những lúc hai mẹ con mình, hai thế hê, bất đồng quan điểm nhưng đấy đâu phải là do con muốn xa mẹ? Con yêu mẹ lắm chư, mẹ cũng biết thế cơ mà, vậy nên mẹ đừng bao giờ nghĩ ngợi như thế nhé!
Có những lúc mẹ con mình to tiếng với nhau. Con giận dỗi và không để ý xem mẹ nghĩ gì. Con đã từng nghĩ mẹ đã già, mẹ bảo thủ, mẹ không thương con. Nhưng thực sự lỗi lầm đó là của ai kia chứ, chẳng phải là của con hay sao? Những đứa trẻ mười bảy tuổi luôn cố tạo cho mình một cái tôi cá nhân rất lớn. Họ chẳng cần biết cái tôi ấy tích cực hay không nhưng chỉ cần nó khác người và thể hiện một niềm kiêu hãnh thì họ sẵn sàng gọi nó là cá tính. Con cũng là một đứa trẻ mười bảy tuổi như bao đứa trẻ mười bảy tuổi khác. Những lúc giận hờn mẹ xong, con thấy ân hận lắm chứ nhưng sự bướng bỉnh, ngang ngạnh đã không cho phép con nói lời xin lỗi. Tại sao con lại như thế hả mẹ? Tại sao con lại không chịu nhớ đến những gì mẹ đã làm cho con, cho cuộc đời con để thấy rằng mình yêu mẹ như thế vẫn còn ít lắm? Mẹ hãy tha lỗi cho đứa con khờ khạo này của mẹ nhé! Có thể nó vẫn sẽ ương bướng nhưng nó sẽ yêu mẹ nhiều hơn, nghe lời mẹ nhiều hơn, gần bên mẹ nhiều hơn!
Con luôn tự hào về mẹ và luôn tự hào về mình bởi trên đời này con là người hạnh phúc nhất khi con có mẹ. Nhân ngày 8/3 con chúc mẹ luôn vui vẻ, xinh đẹp và hạnh phúc mẹ nhé! Con yêu mẹ!
Còn bao nhiêu lần mình cùng nhau đi về trên con phố nhỏ? Cùng ngắm mưa rơi trên hiên nhà đầy gió. Bàn tay em giơ ra hứng từng hạt mưa rơi. Bàn tay anh nắm tay em thật chặt. Mưa ngày đó lạnh, nhưng vẫn ấm đúng không anh?
Còn bao nhiêu lần được nhìn thấy nhau? Đón đưa nhau về sớm hôm khuya tối. Bàn tay anh nhẹ nhàng gỡ làn tóc rối. Tóc dài em bay, quấn quýt ngón tay anh?
Còn bao nhiêu lần chúng mình nắm tay, đi qua những con đường trải đầy lá bằng lăng đỏ? Tiếng lá xạc xào dưới bước chân như tiếng nhạc. Vậy mà hôm nay, mình em bước, nghe lá vụn vỡ dưới bàn chân?
Còn bao nhiêu lần cùng ngắm hoa điệp vàng rơi trên thảm cỏ xanh? Em đã luôn yêu thích màu hoa vàng như nắng. Nhưng hoa điệp bây giờ, cũng hanh hao, vàng vọt. Biết đến bao giờ trở lại sắc thắm năm xưa?
Còn biết bao nhiêu lần cùng đứng dưới gốc bằng lăng? Môi em thơm mềm vị kem mát lạnh? Sắc bằng lăng tím dịu dàng như mắt anh ngày đó? Biết bao giờ bằng lăng không tan tác dưới cơn mưa?
Còn bao nhiêu lần hẹn hò nhau nơi góc phố kia? Hai bàn tay đan khẽ vào nhau nồng ấm. Bàn tay anh dắt em sang đường đông tấp nập? Bây giờ, một mình em bước. Chú ý bàn chân đặt lên từng viên gạch lát đường màu đỏ. Dòng người vẫn ồn ào như ngày đó. Bước chân em chao nghiêng dưới ánh nắng chiều.
Còn biết bao nhiêu lần, thấy anh đứng đợi phía ngoài xa? Thấy hoa nắng đậu trên tóc anh, trên bờ vai và trong ánh mắt? Nắng bây giờ nhạt nhòa chiều vắng. Biết đến bao giờ, nắng ấm đến trái tim em?
Còn biết bao nhiêu lần cùng nhau trên những cuộc hành trình? Anh ôm em vào lòng trên con tàu chật chội? Cùng nhau đi đến những miền đất lạ? Thấy tình yêu thăng hoa theo mỗi chuyến đi?
Còn biết bao nhiêu lần, theo anh về miền quê đầy nắng? Ngắm hoa cải vàng trải khắp triền đê? Anh hái hoa, cài lên mái tóc? Môi chạm môi thật nhẹ, em cứ ngỡ như đang chìm trong một giấc mơ thật ngọt....
Còn bao nhiêu lần được cùng nhau bên mâm cơm nhỏ? Căn phòng ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp. Tiếng anh cười nhẹ nhàng như gió. Bước chân em, khe khẽ chạm yêu thương?
Còn bao nhiêu lần được ngủ trong vòng tay anh? Khi mơ màng thấy anh kéo chăn đắp cho em khỏi lạnh. Nụ hôn lên môi, lên trán nhẹ nhàng như nụ hôn của gió. Em mỉm cười đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ thấy hạnh phúc kề bên…
Còn biết bao nhiêu lần, được ngồi đó cùng nhau? Cùng cắn răng cho nỗi buồn đi vào tim run rẩy. Giả bộ nói cười, ngỡ như chỉ là bạn bè thoáng qua gặp lại? Biết đâu trong tim nhau, đang có sóng trong lòng?
Còn biết bao nhiêu lần, cố tránh đi chung trên một con đường? Dù kỉ niệm đã lên rong rêu từ lâu lắm? Nhưng cứ tránh, để khiến lòng tĩnh lặng. Sợ chạm vào những vết thương vừa mới mọc da non?
Còn bao nhiêu lần được cùng nhau….?
Con nhìn lại những kỉ niệm đã bỏ lại sau lưng để ra đi thực hiện ước mơ của riêng con. Con nhìn lại hình ảnh mẹ với nụ cười nhỏ bé nhoè đi theo năm tháng. Hình ảnh ấy nhoè đi trong con không phải vì tình yêu của con với mẹ đã không còn quan trọng, không phải như thế đâu mẹ à!. Mà bởi vì mẹ đã gầy đi, và khi mẹ cười những nếp nhăn nhọc nhằn khỏa lấp khuôn mặt thân yêu ấy. Mờ đi cả những tháng năm xưa.
Mẹ trong con là cả thế giới một thời ngây dại, là người cho con lớn lên an lành. Cả quãng thời gian dài con với nắng cao nguyên là bạn. Con với những thơ dại thủa nào mải miết chạy ngang qua mẹ mà không nhận ra dáng hình mẹ trong nỗi đau thầm trong đêm mưa lạnh giá. Mưa xuyên qua trái tim bao la của mẹ, làm mẹ quặn đau.
Con lớn và có lẽ đủ lớn để hiểu được mẹ đã hy sinh nhiều đến thế. Nhưng tình yêu của mẹ con mình cũng không thể giữ chân được ông ấy. Và ông ấy đã ra đi, đi tìm cho riêng mình một khoảng trời. Một nơi không có những gánh nặng sau lưng.
Mẹ đau khổ lắm, con biết mà. Nhưng mẹ mới thật dũng cảm làm sao, dũng cảm hơn tất cả những người phụ nữ khác, hay ít nhất với con mẹ thật dũng cảm.
Mọi người cũng biết điều đó, biết mẹ đã phải chịu đựng những gì và mẹ đã vượt qua những nỗi đau ấy để ở bên và che trở cho chúng con, như mẹ vẫn luôn làm. Nhưng họ đôi khi những lời ra tiếng vào làm mẹ mệt mỏi. Con nhìn thấy điều đó trên đôi mắt mẹ nhưng mẹ không khóc. Mẹ vẫn kiên cường đi qua hết thời gian, qua hết năm tháng đau thương, qua cả nhọc nhằn và mệt mỏi vẫn luôn hiển hiện trên đôi mắt, nụ cười của mẹ.
Giống như một thân cây lớn kiên cường, mẹ dang đôi tay bảo vệ cho chúng con mặc cho giông tố làm mẹ lạnh và những cơn gió như dao cắt vào cánh tay mẹ.
Con có thể viết tặng những dòng thân thương nhất cho những người khác, nhưng không hiểu sao con không thể viết cho mẹ. Vì con không muốn nhắc lại những nỗi đau kia, vì con không muốn nhớ đến con người ấy. Không muốn nhớ lại hình ảnh mẹ nhọc nhằn cả thể xác lẫn trái tim để vượt qua nỗi đau thật lớn ấy. Vượt qua đổ vỡ để xây dựng lại từ đầu, góp nhặt từng mảnh vụn yêu thương rải rác để nhen lại trong trái tim những đứa con một niềm tin vì chị và con đã nói rằng sau này sẽ không lấy chồng, sẽ ở mãi bên mẹ.
Mẹ biết tất cả nỗi đau trong lòng con, mẹ biết và mẹ chỉ nhẹ nhàng cầm tay con và nói: "Rồi tất cả cũng sẽ qua". Không phải con không muốn tin, nhưng cuộc đời làm con không thể tin tưởng. Nhưng con tin mẹ, tin vào người con yêu thương nhất trong cuộc đời này. Con tin rằng mẹ sẽ vượt qua và rồi mẹ đã vượt qua vì thế con cũng phải cố gắng.
Đi dọc theo nhịp đập nghẹn ngào để đếm từng vết thương, gỡ những mũi tên bạc ánh lên thứ ánh sáng sắc lạnh để tự nhủ rằng sẽ không mang theo trái tim lạnh lùng ấy đi vào giữa cuộc đời nên đành phải coi đó là những bài học, để con đường phía trước thêm những hi vọng.
Mẹ đã nắm tay con vượt qua bao khổ đau, qua những giọt nước mắt hoá đá nhỏ thẳng vào tim để đi lên phía trước. Vì thế xin mẹ cũng hãy đưa tay cho con, để con được một lần che trở bàn tay trai sạn của mẹ và làm nó ấm áp. Chỉ một lần thôi để con nói với mẹ câu nói nghẹ ngào trong lòng con bao năm tháng qua "Con yêu mẹ!". Và cùng mẹ đi chợ làm những món thật ngon chờ chị và hai em về, con mong lắm nụ cười trên môi mẹ, mong lắm hạnh phúc đừng rời bỏ gia đình ta.
Còn chưa đầy hai mùa để ở bên mẹ, rồi sau đó con cũng sẽ lại bước đi để mẹ ở lại vùng đất đỏ đầy nắng, đầy gió trên lưng mẹ.
Nhưng rồi con sẽ trở về, con chỉ đi để làm cho ước mơ đó thành hiện thực và sẽ mãi bên mẹ. Bên những bông Dã quỳ đẫm nắng, bên tuổi thơ trong trẻo, cạnh những kí ức đau thương nhưng vẫn mãi là một phần con người con.
Rồi thì sẽ lại bình yên, mẹ nhỉ!
“Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết”. Tôi được nghe câu nói này từ một cô ca sĩ trong một chương trình giao lưu cách đây vài tuần. Câu nói thật ngắn gọn nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa sâu xa. Nó khiến tôi phải giật mình “ừ nhỉ? Nếu ta chỉ còn một ngày để sống trên cõi đời này thì sẽ ra sao?”
Tôi sẽ luôn làm mới mình trong mắt mọi người. Tôi sẽ thay đổi nhiều kiểu tóc khác nhau hay nhuộm cho mình một màu tóc mới. Cá tính và không gây hại đến ai thì tại sao mình không thử nhỉ?
Tôi sẽ làm những gì mình thích. Và sở thích lớn nhất đời tôi là được đi du lịch. Có người hỏi tôi “Sao đi chơi hoài thế?” Tôi mỉm cười “còn trẻ, còn sức khoẻ thì hãy đi đây đi đó cho mở rộng tầm mắt kẻo sau này hối hận. Biết đâu ngày mai ta không còn trên cõi đời này!”
Ảnh: Internet
Tôi sẽ luôn sống tốt và giúp đỡ mọi người. Những hành động nhỏ như nhường ghế cho một cụ già trên xe buýt, giúp một em nhỏ băng qua đường, phụ chị ve chai đẩy xe ba gác lên dốc cầu cao…nhưng sẽ khiến lòng mình có những niềm vui lớn khi nhận được nụ cười kèm câu nói “cảm ơn”.
Với tôi, hạnh phúc là những gì thật bình dị, giản đơn. Hạnh phúc là được sống vui vẻ bên cạnh gia đình và bạn bè yêu dấu.
Tôi sẽ làm những việc chưa từng làm hay ngại làm. Tôi sẽ mua một món quà tặng mẹ, nói một câu “con yêu ba” và nở nụ cười tươi rói với thằng em trai cùng lời động viên “học thật cừ nghen nhóc!”
Cuộc sống này ngắn ngủi lắm. Làm sao biết trước ngày mai. Và mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống nên phải sống sao cho xứng đáng. Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết!
Đôi khi, sự ích kỉ của con gái khiến con trai phải đau đầu vì những lựa chọn đấy!
"Ấy chọn tớ hay... trái banh?"
Con trai thường có rất nhiều những sở thích, đặc biệt là niềm đam mê với thể thao. Con gái đừng bắt con trai phải chọn lựa việc đi chơi với con gái và việc con trai đang ngồi xem một trận bóng đá “đỉnh cao” hay khi con trai đang trên sân chơi bóng với bạn bè thì con gái vẫn cố nì nèo đòi chàng chở đi chơi: “Cậu chọn tớ hay chọn trái banh”. Giống như con gái, con trai có thể cùng con gái đi mua quần áo, giày dép hàng tiếng đồng hồ, cùng con gái tám chuyện với đám bạn gái của nàng, thì con gái ơi, hãy “chiều”các chàng một chút nhé!
Thực ra chẳng khó khăn gì nếu cùng chàng ngồi xem 90 phút trận bóng có đội bóng mà chàng yêu thích, hay một trận quần vợt tha hồ cho con gái ngắm các cầu thủ, vận động viên “cực kì” đẹp trai nhá. Nếu các chàng có đang say sưa với trận bóng đá mà không đi chơi với bạn, hãy đến và cổ vũ cho chàng nào. Được con gái đứng sau “hậu thuẫn”, con trai sẽ tha hồ lên mặt với đám chiến hữu nha.
"Ấy chọn bạn bè hay chọn tớ?"
Con trai cũng có bạn, dĩ nhiên rồi, giống như con gái thôi mà. Cho nên con gái đừng bắt con trai phải chọn “bạn bè và con gái” những chiến hữu cực kì quan trọng với chàng. Nếu như lỡ chàng có cuộc hẹn với các bạn trước mà từ chối cuộc hẹn của nàng thì cũng đừng mặt nặng mày nhẹ: “Ấy chọn bạn hay chọn tớ” nhé! Con trai sẽ ghét lắm đấy. Con trai cũng cần có những khoảng thời gian riêng tư, tụ tập với bạn bè, giống như con gái luôn có những cô nàng bạn thân chuyên tám chuyện và đi shopping thôi mà. Bạn bè thực sự là một phần rất quan trọng của cuộc sống, hãy tôn trọng những người bạn của chàng nhé! Có như thế nàng mới nhận được sự yêu quý từ đám bạn của chàng chứ.
Đừng đặt ra cho con trai những câu hỏi quá khó nhé. (Ảnh minh họa)
"Tớ và bạn ấy, ấy chọn ai?"
Nếu chàng đã từng yêu và sau khi chia tay, họ vẫn là những người bạn tốt của nhau, có thể một lúc nào đó người cũ muốn hẹn chàng đi tán gẫu, đi chơi hay làm việc nhóm với chàng thì con gái à, đừng bắt con trai phải chọn nhé! Con trai thực sự sẽ rất khó xử đấy. Bạn là "hiện tại" của người ta cơ mà, rõ ràng là chỉ khi bạn thiếu niềm tin vào bản thân thì mới bắt chàng phải lựa chọn thôi đúng không? Có thể chàng chỉ muốn giữ một mối quan hệ bạn bè bình thường với người cũ thôi mà, tại con gái quá nhạy cảm thôi. Nhưng nói nhỏ với con gái này, nếu bạn nhẹ nhàng cho chàng quyết định thì bao giờ chàng cũng sẽ chọn bạn đấy. Vì nếu người ta thực sự yêu bạn, họ không bao giờ muốn làm bạn bị tổn thương đâu. Tôn trọng quyết định của chàng là một “kế sách” lâu dài.
Ai cũng có cuộc sống riêng tư, đừng để việc kiểm soát của bạn làm chàng khó chịu nhé, có thể chàng sẽ sợ mà "té" lúc nào không biết đấy! Hãy để cho chàng tự lựa chọn, bạn chỉ là “tham mưu” tư vấn cho người ta thôi. Hạt cát trong tay, nắm càng chặt nó càng dễ rơi mà, đúng không con gái?
Theo PLXH
Khi yêu, con trai cũng cần được quan tâm, được tiếp “lửa” để tiếp tục duy trì và nuôi lớn tình yêu. Tuy nhiên, một số nàng “lạm dụng” sự quan tâm của mình dành cho chàng và vô tình biến bản thân thành “bà mẹ” thứ hai.
Văn Trường (20 tuổi) đang “cặp” với một cô bạn gái không được xinh lắm nhưng vô cùng đảm đang, tháo vát và giỏi nữ công gia chánh. Trường quý cô nàng bởi tính cách thật thà, thuỳ mị, biết quan tâm và giúp đỡ người khác. Vậy mà, yêu nhau được hơn một tháng, cô nàng làm Trường “tá hoả” vì sự quan tâm thái quá của nàng dành cho mình.
“Cô ấy thường xuyên nhắn tin nhắc nhở tớ trong mọi chuyện, từ đánh răng, rửa mặt, từ ăn sáng, chuẩn bị đồ đi học đến việc ngủ nghĩ, học tập, đi chơi với bạn bè, còn cả chuyện… tắm giặt nữa chứ…
Ban đầu, tớ rất hạnh phúc vì được người yêu rất mực chăm lo, còn đi “khoe” khắp nơi vì đã tìm được bạn gái tốt. Được một tuần, tớ bắt đầu cảm thấy gò bó, có cảm giác như cô ấy là chỉ huy, còn tớ cứ như con rô bốt chỉ biết nhận lệnh rồi thực hiện. Hỏi lí do tại sao thì cô ấy trả lời gỏn lọn: sợ tớ yêu người khác nên cô ấy phải làm thế để “trói chân” tớ”.
Kì này phải học nhiều môn, lại nhận thêm mấy lớp dạy kèm nên Hoàng Thuận (20 tuổi) không có nhiều thời gian để tự chăm sóc bản thân như trước. Thấy bạn trai trông gầy đi hẳn, nửa kia của Thuận quyết tâm chỉnh đốn.
“Cô ấy buộc tớ phải lựa chọn giữa việc dạy thêm và cô ấy nhưng tớ không chịu. Với tớ, điều gì cũng quan trọng như nhau. Tớ biết cô ấy đang rất lo cho sức khoẻ của tớ nhưng tớ đã nhiều lần giải thích rằng tớ là con trai, tớ cần cố gắng để theo đuổi sự nghiệp của mình.
Giai đoạn đầu phải cùng lúc làm nhiều việc nên tớ chưa quen, dần dần tớ sẽ tự điều chỉnh để thích nghi. Vậy mà cô ấy có thèm nghe tớ đâu, một mực quyết định thay tớ, còn doạ nếu tớ không bỏ lớp dạy kèm thì cô ấy sẽ… dọn đến sống cùng tớ”.
Con gái hãy biết quan tâm một cách tế nhị và khéo léo nhé (ảnh minh họa)
Mạnh Hoà (22 tuổi) chẳng hiểu sao mấy hôm nay lịch trình các công việc hằng ngày của mình đều bị cô bồ “nắm thóp”, trong khi Hoà chỉ gặp bạn gái mỗi tuần một lần vào ngày nghĩ.
“Tớ rất ngạc nhiên khi phát hiện ra rằng, cứ đúng giờ tớ định làm công việc gì đó thì cô ấy lại gọi điện hoặc nhắn tin nhắc: nhớ cẩn thận nhé, nhớ về đúng giờ nhé, nhớ ăn trước khi đi,… trong khi tớ không hề nói cho cô ấy biết tớ sẽ đi đâu, làm gì.
Một lần vô tình đi làm về, tớ thấy thằng bạn cùng phòng đang nói chuyện điện thoại bỗng tỏ thái độ ấp úng và tắt máy rất gấp, tớ gặng hỏi mãi mới vỡ lẻ là thằng này đang nhận làm “tay trong” cho bạn gái tớ.
Hèn gì “nhất cử nhất động” của tớ cô ấy nắm như lòng bàn tay. Tớ đã lớn và có thể tự lo được cho mình, không cần cô ấy phải mất thời gian và làm phiền người khác như vậy”.
Cứu nguy cho con gái
Con gái biết đấy, mỗi lần chế biến món ăn là mỗi lần con gái phải suy nghĩ thật kĩ xem nên chọn nguyên liệu nào, nên nấu theo cách nào và nên nếm gia vị như thế nào để vừa miệng người ăn.
Tình yêu cũng hao hao giống vậy đó, nó được xem là “món ăn” tinh thần không thể thiếu trong cuộc sống hằng ngày của chúng ta và sự quan tâm, chăm sóc của bạn giành cho “ấy” chính là loại “gia vị” tuyệt vời nhất làm cho “món ăn” ngày càng đậm đà và ý nghĩa.
Nếu con gái tỏ ra quan tâm đến bạn trai quá mức cần thiết, có nghĩa là con gái đang “nêm” quá nhiều “gia vị” cho tình yêu của mình rồi đấy. Những cảm xúc của chàng sẽ “dịch chuyển” thế này: từ hạnh phúc, đón nhận, đến khó chịu, cau có và cuối cùng là… những trận chiến nảy lửa, không bên nào chịu nhường bên nào.
Con trai vốn không thích sự gò bó, khuôn khổ. Ngoài con gái, con trai cũng có cuộc sống và không gian riêng cần được tôn trọng. Hơn ai hết, con gái cần biết, hiểu và thông cảm cho con trai khi họ “đấu tranh” đòi “tự do” trong một giờ, một ngày hay thậm chí một tuần.
Theo Mực Tím
“Love is like a violin. The music may stop now and then, but the strings remain forever."
(Unknown)
Đêm nhấn chìm em, vùi lấp em trong thực tại trộn lẫn mộng mị. Da diết có tiếng vĩ cầm cô đơn vọng về từ ký ức… Lâu lắm rồi anh nhỉ… hồi ấy ở góc phòng khách nhà em… thường có hai mái đầu chụm lại háo hức chờ nghe nhạc phát ra từ đài BBC, em tuổi mười ba và anh mười lăm. Andy Gibb thủ thỉ: “Deep in the sleep I'm under, there is the sound of a lonely violin…” Anh say mê những tình khúc của anh em nhà Bee Gees, đặc biệt yêu thích giọng hát người em út Andy Gibb – người tách riêng cô đơn trong gia đình tài năng ấy. Một sáng mùa đông êm đềm tiếng nhạc vọng ra từ radio, em và anh nằm trên nền nhà, ngắm bầu trời xam xám ngoài ô cửa sổ lanh canh chuông gió, anh đột ngột nói: “Anh sẽ đi xa… lên cao nguyên… anh sẽ vừa học vừa làm để kiếm thật nhiều tiền. Có tiền, anh sẽ gửi về nuôi mẹ và học đàn vĩ cầm, rồi anh sẽ kéo đàn cho em nghe”.
Hôm sau anh đi, bỏ lại ngôi nhà quạnh quẽ cùng người mẹ tảo tần sớm hôm, người mẹ anh thường đưa lưng ra đỡ những trận đòn thâm tím thịt da từ gã dượng ghẻ nát rượu, những trận đòn để lại bao vết thương làm em xót xa rơi nước mắt.
Anh đi… “oh... what it is to be lonely…!”
Ba năm sau, vào một chiều thu oi ả, em đi học về, thấy anh ngồi trên bậc cửa bên cạnh mấy anh trai của em. Anh đen xạm, cao lớn đến bất ngờ. Anh ôm cây guitar của anh hai em. Nheo mắt nhìn em, anh đổi hợp âm, hát bài A lonely violin: “Now let it all begin. I wanna hear it, now, let it all begin.”
Em vò cái đầu trọc lóc của anh, ngẩn ngơ hỏi mái tóc quăn của anh đâu rồi. Anh bảo nó nằm lại sau song sắt nhà tù. Anh đã đi qua những ngày giông bão, những ngày khốn cùng của đói nghèo, tuyệt vọng và cô đơn. Tuổi thiếu niên non nớt, anh đã phạm một sai lầm và phải trả giá rất đắt. Nhưng anh vẫn cười trên mọi nỗi đau, trái tim anh vẫn trong veo tiếng hát, vẫn ôm ấp một ước mơ giản dị là kiếm ra thật nhiều tiền để mua cho mẹ anh một căn nhà nhỏ, tránh xa người chồng hung bạo.
Mùa thu chưa kịp hết, anh đã vội ra đi. Đêm đó trời nhiều sao lắm, anh đến ngồi đàn hát với mấy người anh trai của em. Học bài xong, em xuống ngồi chơi bên các anh như thường lệ. Tuy vẫn được các anh trai em đón tiếp niềm nở nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bảo vệ ngấm ngầm của các anh đối với đứa em gái nhỏ. Vì thế, anh hầu như không có dịp nào được trò chuyện riêng tư với em như hồi em còn bé. Canh lúc em đứng tựa cửa, anh chào cả nhà ra về, khi bước ngang qua em, anh kín đáo nhét thật nhanh vào tay em lá thư từ biệt.
Quẹt nhanh giọt nước mắt vừa trào ra, em trốn vào phòng, đọc đi đọc lại đến thuộc làu bài thơ viết trên giấy học trò:
“Mai anh đi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế.
Nhớ môi cười áo trắng rung rung”
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế.
Nhớ môi cười áo trắng rung rung”
Mai anh đi đường xa xa lắm.
Đời con trai như vó ngựa hồng.
Tuổi bé bình yên như cơn nắng.
Tuổi anh buồn như lá mùa đông…”
Đời con trai như vó ngựa hồng.
Tuổi bé bình yên như cơn nắng.
Tuổi anh buồn như lá mùa đông…”
Từ bỏ cao nguyên, anh khoác áo thanh niên xung phong, rồi ra đi biền biệt…
“Mai anh đi bé buồn hay vui
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi?
Thành phố sáng mai thành kỷ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi...”
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi?
Thành phố sáng mai thành kỷ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi...”
Anh đi, bỏ lại sau lưng Sài Gòn với con phố đến trường vàng hoe hoàng điệp. Những chiều đi học về, ngồi sau lưng anh trai, em lại rưng rưng nhớ dáng anh cao cao, đôi chân dài thong thả đạp xe bên cạnh, tóc dợn sóng bay bồng trong gió… nhớ anh hay vờ tụt lại một chút để nhìn em nheo mắt cười, nhớ anh hay huýt sáo những bản nhạc mà chỉ mình anh biết em rất ưa thích…
Em cắm đầu vào việc học hành và thời gian trôi…
Một đêm xuân rộn rã, anh xuất hiện, với nụ cười làm đuôi mắt dài một nếp nhăn lạ tinh nghịch. Anh ăn cơm với cả nhà, rồi ra hiên ngồi bên em. Anh hát cho em nghe nhiều bài hát rất hay của thanh niên xung phong, những bài hát quen thuộc em đã biết và cả những bản anh và đồng đội của anh sáng tác. Anh kể cho em nghe bao nhiêu chuyện: anh trồng rừng, anh làm rẫy, anh cất trường dạy học, anh đói ăn bị quáng gà té giếng suýt chết…
Anh ghé nhà ăn Tết ít hôm đã quày quả trở về đơn vị, nơi anh đang làm chỉ huy. Đêm chia tay, anh nói anh sẽ thực hiện ước mơ học đàn vĩ cầm, ngày nào đó anh sẽ kéo đàn cho em nghe. Anh ngồi trên bệ cửa số, gương mặt chìm nửa trong bóng tối, chỉ thấy cái chóp mũi đầy được ánh đèn đường viền sáng. Anh hát tặng em vẫn bài hát cũ của anh em nhà Bee Gees, bài hát em và anh thuộc làu làu: “... One time long ago, I tried so hard to reach you, a song I tried to teach you, but you were never there…” Hát hết bài, anh nhẹ nhàng gác đàn vào tường, rồi đến đứng trước mặt em. Anh vuốt tóc em, thả ra sau vai cho gọn lại…bàn tay trôi nhẹ trên tóc… trôi miên man… rồi bất thần dừng lại, kéo em vào lòng thật mạnh mẽ… Em tan trong vòng tay êm ái, tha thiết yêu thương… Thấp thoáng sau rèm mỏng dáng anh hai em đứng lặng trầm ngâm…
Chỉ khoảnh khắc thôi, ngắn ngủi, rồi anh buông em ra… đôi mắt buồn vời vợi… anh bước ra sân… chìm trong bóng đêm đặc quánh.
“Mai anh đi lòng không dám hẹn.
Bởi xa rồi kỷ niệm cũng bay.
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc.
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây”
Bởi xa rồi kỷ niệm cũng bay.
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc.
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây”
Không một dòng thư… không một tin tức… anh như biến mất khỏi cuộc đời em… Nhớ anh, em chỉ còn cách bám víu vào ký ức mãnh liệt của giọng hát sâu trầm… Giọng hát đã ngấm vào da thịt em từ thời thơ bé, lưu vong trong huyết quản em và lâu lâu lại sôi sục trong những ngóc ngách tế bào.
…
Tháng năm trôi...
Em vào đại học, em gặp chàng trai của đời mình, rồi ngụp lặn trong biển cả hạnh phúc - khổ đau của mối tình đầu say đắm… Một chiều mưa, anh ghé nhà em. Mẹ nói em đang đi thực tập ở tỉnh, anh ngồi chơi với mẹ suốt cả buổi chiều, pha trà cho mẹ uống, phụ mẹ nấu cơm nhưng không ở lại dùng bữa. Anh khoe với mẹ anh đang học tiếp đại học, cuối tuần anh còn đi một đoạn đường dài hàng chục cây số ra thị trấn để theo một lớp vĩ cầm. Mẹ kể… anh ngồi bên bàn học của em rất lâu, nơi em treo đầy những tấm ảnh em chụp chung với bạn bè và người yêu. Anh lật mặt sau tấm ảnh Andy Gibb em gắn trên kệ sách, vẽ một gương mặt cười toe toét và nắn nót viết:
“Not even now there's nothing I'd be taking. What world am I forsaking when you were never there?” Chúc bé của anh hạnh phúc và bình yên!
Và anh không quay lại nữa…
Đêm nay em lại thao thức nghe bản nhạc yêu thích ngày xưa. Em nhắm mắt lại… Nơi ấy xa rất xa… ở chỗ cỏ hoa xanh mờ ảo diệu, em chạy băng băng qua thung lũng của nỗi sợ hãi. Đêm đen nhung lụa vây quanh em, bầu trời ngàn sao lấp lánh, anh đứng chờ em dưới gốc cây ngập ánh trăng dịu dàng, mái tóc bồng bềnh như mây dợn sóng trên vầng trán phẳng lì và đôi mắt long lanh… Bờ vai rộng cô đơn, anh nghiêng xuống chiếc đàn vĩ cầm và những âm thanh trong trẻo hóa thành những đốm sáng bao bọc quanh em… Anh mỉm cười, nụ cười trẻ măng tuổi mười sáu.
“Bring me the sound of a lonely violin!”
SG đêm rằm tháng giêng 2012
Viết tặng riêng anh, người bạn của tuổi thơ em
P/s: Anh ạ, một chiều mưa rả rích đài BBC báo tin buồn “Andy Gibb vừa qua đời vì một cơn đau thắt ngực, 5 ngày sau khi mừng sinh nhật lần thứ 30…” Không có anh ở bên, em khóc lặng lẽ một mình…
Chú thích: Bài viết sử dụng lời bài hát A Lonely Violin của nhóm nhạc Bee Gees.