Đến với thơ từ khi còn là cậu học sinh trường làng, sau đó tham gia sinh hoạt tại nhóm sáng tác “Hoa cát” của tỉnh Nghệ An, “tác giả nhí” Hồ Huy Sơn đã tốt nghiệp ĐH được ba năm và hiện là phóng viên tại TP HCM. Nhưng tình yêu với văn chương trong anh vẫn vẹn nguyên như thuở nhỏ. Bên cạnh sự bận rộn của nghề báo, anh vẫn dành thời gian cho sáng tác và đều đặn đoạt những giải thưởng cho cả thơ và truyện ngắn. Tập sách thứ ba của Hồ Huy Sơn có tên "Cơm nhà, cơm người" vừa được NXB Trẻ ấn hành.
Tác giả Hồ Huy Sơn.
Mỗi người một cách theo đuổi văn chương
- Tập truyện ngắn“Cơm nhà, cơm người” nghe có vẻ rất đúng tâm thế của một kẻ tha hương đang kiếm sống tại Sài Gòn. Anh đặt tên truyện tình cờ hay có sự ám chỉ?
- Thực ra, cái tên này là do phía nhà xuất bản chọn. Truyện ngắn Cơm nhà, cơm người được tôi viết cách đây khá lâu, khi đang theo học tại Hà Nội. Đương nhiên, lúc đó tôi hoàn toàn chưa có ý niệm hay ám chỉ về “tâm thế của một kẻ tha hương đang kiếm sống tại Sài Gòn”. Nhưng sau khi sách ra, một số bạn bè của tôi cũng cười và khuyên tôi nên “quảng cáo” sách theo hướng: đây là nỗi nhớ của những người con tha hương đang kiếm sống ở Sài Gòn.
- Vậy sao anh không làm theo lời khuyên của bạn bè?
- Theo tôi hiểu, lời khuyên đó chỉ là câu bông đùa lúc trà dư tửu hậu. Hơn nữa, nếu làm vậy thì có vẻ như tôi đang tự mình áp đặt lên những tác phẩm của mình. Cơm nhà cơm người chỉ là một sự tình cờ khi được “gọi tên”, nó hoàn toàn không mang tâm thế của tác giả.
- Dù đã ra hai tập sách, một tập truyện, một tập thơ nhưng dường như bạn đọc vẫn biết đến một Hồ Huy Sơn làm thơ nhiều hơn. Đến tập truyện “Cơm nhà, cơm người” lần này anh có mong tình thế sẽ đảo ngược?
- Có thể, do trước đây tôi làm và công bố thơ nhiều hơn. Ngoài ra, tôi cũng tham gia vào nhiều hoạt động của thơ như trình diễn tại Sân thơ Trẻ trong Ngày thơ Việt Nam tại Văn Miếu, các cuộc thi về thơ... Để viết được một truyện ngắn cần rất nhiều thời gian nên việc công bố cũng có phần ít hơn. Tôi không câu nệ việc người đọc biết đến mình với tư cách là nhà thơ hay nhà văn, cứ biết đến tác giả cùng tác phẩm của mình là vui rồi! Bởi vậy, tôi cũng không mong tình thế đảo ngược. Với tôi, tập truyện ngắn này rất có ý nghĩa, nó là nguồn động lực để tôi tự tin hơn khi bước chân sang lĩnh vực văn xuôi. Chỉ đơn giản vậy thôi!
Trang bìa cuốn sách.
- Khi ở Hà Nội, anh in thơ cũng như tham gia các hoạt động thơ ca khá đều đặn, nhưng từ ngày vào Sài Gòn thì điều ấy ít đi. Phải chăng sự khắc nghiệt của một vùng đất mới với một người mới đã lấy đi những khoảng thời gian dành cho thi ca?
- Đúng là cuộc sống của Sài Gòn trái ngược hẳn với Hà Nội: ồn ào hơn, sôi động hơn và gấp gáp hơn. Trong hành trình kiếm sống đó, thời gian dành cho thơ ca trở nên hiếm hoi hơn bao giờ hết. Tôi mừng vì sống trong môi trường khắc nghiệt như vậy, nhưng mình vẫn luôn có thời gian, dù không nhiều cho văn chương. Có thể so với những bạn viết cùng thế hệ và cùng sống ở Sài Gòn, tôi chưa có nhiều thành tích nổi bật nhưng tôi nghĩ, mỗi người có một cách để yêu và theo đuổi văn chương.
- Và cách của anh là…?
- Tôi quan niệm: sống đã rồi hãy viết. Thời gian dành cho cuộc sống mưu sinh khá nhiều nên đó cũng là một nguyên nhân khiến tôi viết ít hơn. Hơn nữa, trong cảm nhận của mình, tôi thấy càng lớn mình càng trở nên lặng lẽ hơn, sự hào hứng dành cho các cuộc vui cũng giảm đi. Nhưng tình yêu cho văn chương, may mắn thay là vẫn còn nguyên vẹn.
Tác phẩm: Quá khứ + Hiện tại
- Bạn bè anh nhiều người nhận xét, “chất” của Hồ Huy Sơn là chất xích lô chứ không phải xe buýt, sẽ hợp với đất Bắc hơn, tại sao anh lại chọn Sài Gòn để lập nghiệp?
- Tôi không biết nhận xét đó có đúng với mình không nhưng khi ở Hà Nội, tôi chưa bao giờ được đi xích lô, ngược lại vào Sài Gòn, tôi đã kịp đi xe buýt! (cười). Thực ra, tôi cảm thấy mình có khả năng thích nghi rất tốt. “Nhập gia tùy tục”, tất nhiên mình vẫn phải giữ lại cái chất của mình như anh nói, để mình vẫn là mình, mình không bị “hòa tan” vào cuộc sống mới. Trước đây, tôi cũng từng nghĩ mình hợp với tạng của Hà Nội hơn và thậm chí nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ xa được nơi đây vì trót yêu Hà Nội quá rồi. Mọi sự bắt đầu từ lúc tôi tốt nghiệp đại học. Thời gian đó, tôi gặp phải “cú sốc” ra trường và có khá nhiều chuyện không may xảy ra. Và tôi quyết định vào Sài Gòn để thay đổi không khí. Hơn nữa, lúc đó tôi cũng tự AQ với mình: mình còn trẻ, đi để biết đây biết đó. Lúc trẻ, người ta luôn cho phép mình “dứt khoát mà không cần chính xác” như vậy!
Đến bây giờ, sau gần ba năm sống ở Sài Gòn, tôi bắt đầu thấy yêu thành phố sôi động này. Đó là một thành phố bao dung, công bằng và nhiều cơ hội.
Hồ Huy Sơn nhận giải cuộc thi truyện ngắn do Yume tổ chức.
- Anh đã bao giờ có ý định quay trở lại Hà Nội làm việc?
- Thời gian đầu mới vào Sài Gòn, tôi gặp khá nhiều khó khăn. Trong khi đó, Hà Nội lại luôn đau đáu trong tôi. Vào dịp Đại lễ 1000 năm Thăng Long, tôi đã gom tất cả đồ đạc, xe máy để ra Hà Nội. Tuy nhiên, khi công việc không đúng như trong kế hoạch, lập tức tôi quay lại Sài Gòn. Thành phố này không từ chối bất kỳ ai, kể cả những người từng có ý định bỏ thành phố mà đi như tôi. Đó là sự bao dung, ấm áp mà không phải vùng đất nào cũng có được.
Nhưng đến bây giờ, Hà Nội vẫn là một phần trong trái tim tôi. Bởi ở đó, tôi có nhiều kỷ niệm với bạn bè trong bốn năm theo học tại trường viết văn. Và ở đó, tình yêu với văn chương của tôi đã được chắp cánh.
- Nếu như ở thơ anh mọi người nhìn nhận sự mộc mạc chân tình của không gian làng quê, nơi anh sinh ra và lớn lên, thì ở mảng văn xuôi không gian đô thị lại chiếm chủ đạo, đó là sự chuyển dịch trong sáng tác hay anh làm thơ bằng quá khứ và viết văn bằng hiện tại?
- Trong tập thơ “Ngày lạ”, vẫn có cảm thức của tác giả với cuộc sống đô thị đấy chứ! Đến tập truyện ngắn “Cơm nhà, cơm người”, không gian làng quê vẫn được tôi sử dụng và điều này được thể hiện ngay ở truyện ngắn được chọn làm tên cho cả tập. Trong tác phẩm của tôi, luôn có sự đan xen giữa quá khứ và hiện tại, cả hai luôn là chất liệu để tôi hình thành nên tác phẩm của mình. Tôi hoàn toàn không có chủ trương phân biệt điều này.
Tin vào chữ “duyên”
- Khi anh in tập thơ “Ngày lạ”, nhà thơ Lê Minh Quốc trong lời đề tựa đã nhận định “gió đã gọi một mùa đang về” và tiên đoán “Sơn sẽ còn phải đi, đi đến với thơ sau 'Ngày lạ' này”, nhưng thực tế thì sau đó anh đã đi đến với… truyện ngắn. Lê Minh Quốc đã tiên đoán nhầm hay anh vẫn lặng lẽ đến với thơ mà chưa công bố?
- Có lẽ nhà thơ Lê Minh Quốc đã quá ưu ái một cây viết trẻ như tôi nên đã dành tặng những lời như vậy. Tôi hiểu, đó cũng giống như một lời động viên mà nhà thơ Lê Minh Quốc, với tư cách là đàn anh đi trước, nhắn nhủ lớp đàn em. Từng có thời gian, tôi không viết được bài thơ nào; thỉnh thoảng cũng lấy làm giật mình tự hỏi: mình có còn làm được thơ nữa không? Tuy nhiên, sau đó tôi lại làm được thơ, dù không nhiều. Và tôi nghiệm ra, một khi thơ ca đã ngấm vào máu, trở thành nghiệp của mình thì dù có dứt ra bằng cách nào cũng khó mà dứt được. Vì làm không làm thơ nhiều nên việc công bố cũng có phần hạn chế. Nên nếu anh hỏi vậy, vô tình đã “đổ oan” cho nhà thơ Lê Minh Quốc vì anh Quốc đã không tiên đoán nhầm đâu! (cười).
- Anh vẫn thường nói và tin vào một chữ “duyên” trong công việc và lập nghiệp, chữ “duyên” ấy có được áp dụng trong lĩnh vực tình cảm?
- Tôi nghĩ là chữ “duyên” này luôn đúng trong mọi trường hợp. Riêng về chuyện tình cảm, lại càng đúng. Bởi khoan nói tới việc có đi được cùng nhau hay có “happy ending” hay không mà trước hết, hãy xem xem mình có gặp gỡ được nhau không đã. Nếu có duyên chắc chắn sẽ gặp, và ngược lại, không có duyên thì sẽ không gặp. Giả sử đã gặp nhưng không có duyên thì cũng không thể nào mà có “happy ending” được!
- Vậy cuộc sống tình cảm của anh lúc này ra sao?
- Hiện tại, tôi vẫn đang đi tìm chữ duyên đó cho mình.
Thông tin thêm:
Hồ Huy Sơn sinh năm 1985 tại Quỳnh Lưu, Nghệ An. Tốt nghiệp Khoa Lý luận - Sáng tác - Phê bình, ĐH Văn hóa Hà Nội năm 2009. Đã in: Con trai, con gái (Tập truyện, NXB Kim Đồng, 2007); Ngày lạ (Thơ, NXB Hội Nhà văn, 2009); Cơm nhà, cơm người (Tập truyện, NXB Trẻ, 2012).
Dương Tử Thành thực hiện
Bộ sách dành tặng lứa tuổi mới lớn với những câu chuyện nhẹ nhàng, phảng phất xúc cảm hồn nhiên trong trẻo của rung động tình yêu đầu đời, của những kỉ niệm tươi vui, của những nỗi buồn ngọt ngào mà người trẻ ai cũng từng trải qua. Bốn mùa trời đất xuân, hạ, thu, đông được đặt làm nhan đề cho bốn tập truyện: Mùa xuân ngốc nghếch, Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ, Kẻ rao bán mùa thu và Cô bé mùa đông.
Mùa xuân ngốc nghếch là bản nhạc nhiều thanh âm trong trẻo của mùa khởi đầu tốt đẹp, ấp ủ và nảy nở những khát khao, ước mơ trong tâm hồn con người. Cùng lãng du với những câu chuyện nhẹ nhàng: Mưa mùa xuân (Minh Nhật), Hoa mai nở đúng giao thừa (Hồ Việt Khuê) hay Hạnh ngộ đầu xuân (Dương Thụy), chúng ta sẽ thấy rõ cảm giác ấm áp của mùa xuân trong lành và những ngân vang khe khẽ nơi con tim mỗi người trong khoảnh khắc khởi đầu tuyệt diệu, như cô bé trong truyện ngắn Dương Thụy: “Mùa xuân xôn xao nhảy múa xuống khuôn mặt trăng rằm…”
Mười bảy và những cơn mưa đầu hạ là tuyển tập truyện ngắn của 40 cây bút trẻ mà câu chuyện của họ đã phần nào chia sẻ những tâm sự với bạn đọc tuổi mới lớn. Mùa hạ của tuổi học trò, mùa của chia tay, của khát khao được vẫy vùng được vươn tới những chân trời xa nơi trí tưởng tượng thoả sức phiêu lưu. Chỉ có thuở học trò mới biết đến nỗi buồn Lưu bút, Tím ngát bằng lăng, mới có những không gian Lớp học mùa hè, Luyện thi… Mùa hè có Tiếng ve, có Những đêm châu chấu, có Hoa của nắng… với Biết bao là nhớ, Hoài niệm mùa hè về một Bài thơ mùa hè chưa gửi… Những rung động thuở học trò chờ nắng mùa hè đến để thêm màu rực rỡ, để vừa thổi bùng khát khao lại vừa cháy bỏng những tình cảm mới chớm nở.
Kẻ rao bán mùa thu lại là bản tình ca lãng mạn của mùa lá rụng, của những rung động tinh tế trong lòng người cảm nhận thấm thía chút se lạnh khi gió chớm thu ùa về. Mùa thu trên ngón tay của Nguyễn Ngọc Thuần sẽ dắt bạn đến với một vở kịch xúc động, ở đó có ấm áp tình bạn, có ngọt ngào tình yêu và có cả dư vị xót xa của những chia tay, ly biệt buổi đầu. Ra phố mùa thu của Nguyễn Mỹ Nữ, Thu sớm của Nguyễn Thị Quỳnh Nga, Gọi mùa thu lên của Nguyễn Thị Hồng Thuý, Mùa thu giấu em của Uyên Phương… là những tình cảm trong lành của tuổi mới lớn với thông điệp: “Mùa thu là khoảng thời gian tuyệt vời, nơi đó, những tấm lòng yêu và tin vào cuộc đời, sẽ tìm thấy cho mình những niềm vui mới, những bất ngờ mới, tiếp sức và nuôi dưỡng tâm hồn tiếp tục tin yêu…”
Những câu chuyện trong tập Cô bé mùa đông xua tan đi giá lạnh của những cơn gió ào ào khắc nghiệt khi mùa đông về để cùng Trốn nắng mùa đông, cùng khát khao Những giấc mơ có hình bông tuyết hay là xúc cảm mơ hồ của Ánh mắt, cà phê và hoa sữa, nơi cô gái đi tìm dư vị trong chén cà phê giữa Sài Gòn ồn ào. Nhưng mùa đông có giá lạnh tới chừng nào thì lòng người vẫn đủ sức sưởi ấm cho xuân sang… (Cô bé mùa đông – Đoàn Phương Huyền)
Cuốn sách hội tụ những gương mặt quen thuộc của tuổi mới lớn: Bích Khoa, Dương Thụy, Nguyễn Ngọc Thuần, La Thị Ánh Hường, Minh Nhật, Nguyễn Thị Hồng Thuý, Thùy An, Trần Huyền Trang, Hà Thanh Phúc… Bằng ngôn ngữ trong sáng và tươi nguyên, bằng xúc cảm dạt dào của những người trẻ đang dần trải nghiệm trong thế giới nhộn nhịp, mỗi câu chuyện trong bốn mùa tình yêu sẽ giúp bạn đọc tuổi mới lớn có thêm những hạt giống nho nhỏ cho tâm hồn đang nảy sinh, khao khát và yêu thương, đặng tìm ra giá trị và ý nghĩa giản dị của cuộc sống.
Tự nhận mình 'hơi cứng đầu và gàn dở', tác giả 9X của cuốn sách tuổi teen hot nhất hiện nay cho biết nhân vật nam chính là nguyên mẫu bản thân cách đây vài năm. Cusiu thích phượt, nhưng chỉ phượt một mình, thích câu cá xong rồi... thả.
Mùa Valentine năm nay, giới trẻ sốt với cuốn sách viết về mối tình “phi công lái máy bay” có tên - Chị ơi, anh yêu em do Nhà xuất bản Thời đại phát hành.
Đó là một cuốn sách ngắn, với lối viết ngắn gọn, mộc mạc, trẻ trung về câu chuyện của một cậu sinh viên yêu người con gái hơn tuổi. Sự lôi cuốn của tác phẩm có lẽ là ở đề tài vốn đang rất phổ biến trong xã hội hiện nay – trào lưu “phi công trẻ lái máy bay bà già”, cùng với đó là diễn biến tâm trạng rất sinh động, chân thực của các nhân vật trong truyện, đặc biệt là nhân vật nam chính.
Chúng tôi đã có một cuộc trò chuyện với Cusiu, tác giả của cuốn sách. Với “thâm niên” giấu mình trên mạng trong suốt 8 năm, không họ tên, không một tấm ảnh, không ngày tháng sinh nhật, không quê quán…., Cusiu đồng ý chia sẻ về cuộc sống của mình, nhưng chàng trai trẻ vẫn kiên quyết… không tiết lộ thông tin cá nhân gì hơn ngoài... giới tính và năm sinh. Dù hiện nay, có hẳn một trang riêng về Cusiu với avata là nữ, và nhân vật chính đã mạnh mẽ khẳng định: "Chính xác là không có một tấm hình nào của em trên mạng. Và em nam 100%".Trên những trang bán sách trực tuyến lớn nhất ở Việt Nam, Chị ơi, anh yêu em cũng đang ở top sách bán chạy nhất trong tuần qua.
Và dưới đây là cuộc trò chuyện của chúng tôi với tác giả Chị ơi, anh yêu em:
Hơi cứng đầu và gàn dở
- Điều mà người ta tò mò nhất là ko biết cốt truyện 'Chị ơi, anh yêu em' có phải bắt đầu từ chuyện thật của chính Cusiu?
- Cái này cũng rất nhiều người hỏi em rồi và em cũng chưa từng khẳng định là chuyện thật hay hư cấu. Vì em nghĩ nên để người đọc tự kết luận thì hay hơn.
- Em viết vào những lúc có cảm hứng, lúc nhận được sự hối thúc của cộng đồng mạng hay lúc buồn chán?
- Em viết khi có hứng và cũng vì những comment trong chủ đề về cuốn sách thôi. Vì em cũng sợ chữ và khá lười. Tốc độ viết của em chắc là chậm nhất trong diễn đàn.
- Thu hút hơn 400.000 lượt view với 4.000 comment chỉ trong một tháng, em có bất ngờ với sự ủng hộ nhiệt tình như thế của cộng đồng mạng?
- Trước khi gõ truyện này, em đã viết một truyện hài ở trên mạng và nhận được nhiều lời động viên cũng như kết bạn của mọi người, cho nên em cũng không bất ngờ khi có nhiều phản hồi với từng trang truyện được viết ra.
- Vậy diễn biến câu chuyện, có được em định hình trước, hay cứ viết đến đâu thì nghĩ tới đó?
- Em vừa gõ trên mạng vừa nghĩ kếu cấu, theo kiểu viết đến đâu hay đó.
- Chàng trai trong truyện cũng thuộc tuổi em, với những nông nổi và cả chút... khùng điên của tuổi trẻ (chẳng hạn như cái đoạn từng chạy xe trong đêm lên Đà Lạt, phi xe xuống Vũng Tàu với cái đầu còn máu me…), trong cuộc sống, có lúc nào em cũng mất kiểm soát đến như vậy?
- Nhân vật chính trong truyện là nguyên mẫu của em cách đây vài năm. Tất nhiên xét về tính cách thôi. Tính em vốn bị đánh giá là vô kỷ luật và quen tự do nên những hành động nông nổi như vậy xảy ra rất thường xuyên. Đến bây giờ thi thoảng vẫn còn.
Em không thích bị ràng buộc, sai khiến hoạc phải làm những việc mình không thích. Chắc do em hơi cứng đầu và gàn dở. Cho nên gia đình thất vọng về em lắm, có lẽ do mọi người kỳ vọng về em quá nhiều. Cũng chính vì vậy mà em không đi làm thuê được và đang cố gắng tự làm cho bản thân mình.
- Gia đình đặt kỳ vọng vào em như thế nào?
- Gia đình em không định hướng nghề nghiệp rằng em phải trở thành thế này, thế kia mà chỉ cần em có một công việc ổn định là được. Việc em viết sách em cũng không có ý định thông báo với gia đình.
- Chẳng phải em còn rất trẻ và ổn định là điều mà tuổi trẻ không nghĩ tới, và chắc hẳn gia đình cũng cho rằng khoảng 5 năm sau em ổn định cũng được chứ?
- Vâng, hơn nữa em cũng không muốn ổn định theo kiểu làm công ăn lương và gò bó trong khuôn khổ nào đó, điều mà gia đình em muốn. Vậy chắc em sẽ 'ổn định'' theo cách của riêng em.
- Sau sự đón nhận của cuốn 'Chị ơi, anh yêu em', em có định theo nghiệp viết lách không, đặc biệt là viết về tuổi teen?
- Cuốn Chị ơi anh yêu em là tiểu thuyết teen nhất mà em viết. Còn em thì thích viết về những thứ quê mùa và xa xưa. Thời gian tới em cũng có một tiểu thuyết viết về những năm 90, tác phẩm này cũng sẽ được xuất bản thành sách. Còn về sự nghiệp viết lách thì em chỉ viết cho vui vì em thích làm nhạc sĩ hoạc họa sĩ hơn. Mà hiện nay chủ yếu là em vẽ cho xe cộ, các bức tường trong những quán cà phê, văn phòng...
- Đó là một công việc khá hiện đại, trong khi bản thân em thích viết những thứ quê mùa và xa xưa, em thấy hai điều này nó mâu thuẫn trong em không, em giải quyết nó như thế nào?
- Hoàn toàn không, bởi em vẽ cũng về những thứ quê mùa và cổ điển. Với em không học chuyên nghiệp chỉ tự mày mò và cũng vì kiếm tiền thôi.
- Việc kiếm tiền đó có gian nan không?
- Thời gian đầu thì cũng khá vất vả vì em vốn ''sinh ra từ làng'' nên không được năng động cho lắm. May mắn là em hòa nhập khá nhanh. Với cộng thêm việc lười biếng và không làm được những việc nặng nên em mới nghĩ ra những thứ không cần sức khỏe và nhàn.
- Và rồi nó có thực sự nhàn?
- Cũng khá nhàn và linh động thời gian.
- Cho một cuộc sống sung túc? Em có nhiều nhu cầu trong cuộc sống, nhiều tiền, nhiều thứ chi tiêu?
- Em có rất nhiều thứ để chi tiêu cộng thêm việc thích hưởng thụ và không biết tiết kiệm nên làm được bao nhiêu thì tiêu hết. Em thích phượt, máy ảnh và đi chơi với con gái. Những thứ tiêu tốn khá nhiều tiền nên không dư dả bao giờ.
Thích con gái hiền, hơi ngố
- Nói về con gái một chút nhé, em đã từng .... lái máy bay?
- Cái này em xin không trả lời.
- Trong gu nghệ thuật của em thì thích những thứ xa xưa, cổ điển, vậy trong các mối quan hệ với con gái, gu của em như thế nào?
- Em thích mẫu con gái hiền lành, hơi ngố và trẻ con.
- Có lúc nào đó, em đã yêu và được yêu đúng với mẫu người đó chưa?
- Đã có lúc em cũng ''tưởng'' đã tìm được người như thế. Nhưng mà chắc do em bị ám ảnh hình ảnh mẫu người như thế nên có nhầm lẫn.
- Vậy em có đang chờ đợi một người như thế, hoặc có ý định nếu gặp sẽ “tóm” bằng được?
- Em chỉ thích mẫu người như thế thôi, gặp được hay không thì còn phải do may mắn. Còn mục tiêu cụ thể thì em có rồi.
- Nghĩa là em đã có một cô gái cụ thể và đang nhắm tới người đó? Có thể chia sẻ một chút về cô ấy không?
- Mục tiêu thì có rồi nhưng em thấy mình hơi ảo tưởng, nhưng biết đâu đấy, chuyện tình cảm thì không thể đoán trước đượ. Em chỉ chia sẻ được như vậy thôi.
- Còn phượt thì sao?
- Em toàn phượt một mình. Chuyến phượt đầu tiên của em là đi Bình Phước. Cách đây 3 năm rồi, em xem trên diễn đàn câu cá (bản thân em rất thích câu cá ở sông hồ tự nhiên), sau đó em quyết định một mình với bộ cần câu, chạy xe lên Bình Phước để… câu cá.
- Những hành trình như thế này có gì đặc biệt đối với em?
- Những chuyến phượt sau này thì em đi chỉ vì cảm thấy mệt mỏi vì bon chen, cơm áo gạo tiền. Nói chung em cảm thấy hợp với không khí đồng quê, rộng rãi, tự do. Em cũng thích ăn những món ở quê, thấy rất hợp và ngon miệng.
- Vậy suy cho cùng thì sống ở một nơi xa thành phố thích hơn phải không, và vì cơm áo gạo tiền mà chúng ta phải sống ở thành phố?
- Đúng thế, em thích sống ở quê hoạc ngoại thành. Mục đích em ở thành phố cũng chỉ vì kiếm tiền, chắc đó là lý do duy nhất. Nếu có thể thì em thích ở ngoại thành, hằng ngày vào thành phố làm việc, sau đó lại về. Em rất thích một ngôi nhà nho nhỏ với hoa lá, cỏ cây, xung quanh thoáng đãng, rộng rãi. Trên trang cá nhân, em đăng rất nhiều ảnh những ngôi nhà như thế.
Bữa đó cũng là lần đầu chị qua nhà chơi, mình ở một mình (trước đây thì 2 mình . Bình thường thì nhà cửa rất dơ dáy nhưng hôm đó biết chị qua nên cũng ráng dọn lại cho sạch để đón chị. Chị đi lung tung trong phòng, ngó cái này, đụng cái kia , cái tật tò mò hay ngó nghiêng của chị, chị nói là muốn sửa hoài mà không được. Mình thì không muốn chị sửa . Vì mình thích nhìn chị những lúc như vậy, cảm giác như ông bố trẻ ngồi nhìn cô con gái bé bỏng đang nghịch ngợm vậy. Buổi chiều trời mưa to quá, chị ở lại nhà mình không về được. Áo mưa thì có, nhưng mình nói không. Hai chị em coi hoạt hình Disney. (Chị thích coi hoạt hình lắm, đặc biệt là phim Pucca, mỗi lần đến phim đó là chị lại dành remote để mở cho bằng được, mình với chị ‘’uýnh nhau’’ mấy lần vì điều này rồi). Trời mưa nhanh tạnh quá, muốn mưa hoài mà không được, chị về mất tiêu rồi. Sáu tháng kể từ ngày chia tay, lại có một đứa con gái coi phim cùng mình , ăn bánh với mình, cảm giác thật bồi hồi khó tả. Hồi đó nhớ có lần mình coi bộ phim "Mối tình chị em" cũng có cảnh 2 chị em ngồi coi hoạt hình với, tự nhiên lại nghĩ vớ vẩn. Nhà mình ở giữa khoảng cách giữa trường và nhà chị. Mỗi lần chị đi học buổi sáng, trưa lại phải chạy về nhà ăn cơm vì chị không ăn được cơm tiệm (chị yếu và nhiều bệnh lặt vặt, trong đó có đau bao tử) chiều lại chạy lên trường học. Rất mất thời gian , nắng nôi và mệt cho chị. Mình biết được điều này nên nói với chị: "Buổi trưa chị qua nhà em đi, hai chị em nấu cơm ăn, em cũng thích ăn cơm nhà, bữa giờ cơm tiệm hoài cũng ngán quá". Mình biện đủ lý do chị cũng không chịu, cuối cùng mình dọa: "Bữa giờ em thấy chị đen thui lui rồi đó, mùa này mà trưa nào chị cũng chạy lang bang ngoài đường, chị sắp thành con vịt xấu xí rồi". Con gái sợ nhất là bị xấu đi, bị chê da đen và rám nắng, chị cũng không phải ngoại lệ. Vậy là những hôm phải học cả ngày, chị qua nhà mình ăn cơm. Cơm gia đình! Từ ngày có chị, cuộc sống độc thân lay lắt của mình thú vị và đỡ tẻ nhạt hơn hẳn. Mình bắt đầu học nấu ăn bằng gu gồ. Biết quét nhà, dọn dẹp nhà cửa, rửa chén sạch, biết phân biệt giữa quả bí và quả bầu, chiên cá sao không bị cháy, ủi đồ sao cho phẳng, ăn cơm không được bốc, không được xỉa răng bằng móng tay …. Trưa nào đi học về là mình cũng ráng về nhà ngay để chờ chị qua, bỏ qua hết những lời mời đi uống nước, tụ tập của bạn bè. Rồi hai chị em lọ mọ xoong chảo, rồi dọn cơm, ăn cơm. Mình thích dành ăn để chọc tức chị, hoặc giả đò bị nghẹn để chị hoảng hét toáng, rồi sau đó cười sằng sặc chọc quê chị. Chị ăn ít như con mèo, mình cũng kén ăn và ăn ít. Chị nói "ai nuôi 2 đứa mình thì đỡ tốn cơm". Chị nói đúng "hai chị em mình mà lấy nhau sẽ không phải lo tiền mua gạo, hehe ” . Chị nhéo: "thôi đi ông cụ”… Ăn xong thì đánh bài coi đứa nào rửa chén, mình toàn ăn gian nên chị phải rửa hoài, lâu lắm mình thấy tội tội thì chịu thua chị một bữa, nhưng rồi cũng vứt đống chén đũa đó, dồn tới trưa mai cho chị rửa. (Trích Chị ơi, anh yêu em) |
THỦY NGUYÊN