Viết cho em là tôi viết cho cả đống bộn bề, viết cho tình yêu em, có lẽ tôi càng bộn bề hơn. Tháng ba về rồi mà trong lòng còn hậm hực những hờn dỗi không tên, vắng xa mãi cũng chỉ là chút tàn phai nho nhỏ. Với bóng hình em trong tim tôi không bao giờ yếu đuối…
Có phải tình yêu tôi, hay con người là luôn dại khờ đến thế. Có lúc âm thầm, hy vọng, rồi có lúc tan chảy như một cơn sóng cồn cào xô lên bờ cát trắng.
Những mái tóc phủ bạc những con tàu, chỉ thuyền tôi nhỏ bé trộm nhìn em, với những khao khát ngọt bùi, mỏng manh.
Đến nay hẳn mọi thứ chưa tàn, tình yêu tôi vẫn còn đó. Vụng dại như chưa hề một lần yêu. Yêu say mê như ngả nghiêng cả mái đời.
Yêu, và chỉ có người trong cuộc mới hiểu được rằng mình đang điên dại đến mức như thế thôi…
Nhặt một cành hồng vửa đủ hé thôi, tôi cài khẽ trong nhung nhớ những chiều vàng.
Hoàng hôn cất em đi, tôi khe khẽ rủ rê tâm hồn lê thê trong bóng tối. Màn sương rơi phủ mờ tấm thân hao hao, gầy guộc. Hơn một lần, tôi đã có lúc muốn xé toạc cả lòng tôi…
Để cho khoảng trời u mê không còn nữa, cho chút hậm hực khi lòng ghen tôi dậy sóng. Cho tôi được ủ mình vào vị ngọt của đôi môi ngày ấy, ủ trong men say tình ái đến trọn vẹn cả kiếp sống. Trong số phận, giường như tạo hóa đã xắp sẵn cho những an bài.
Một tháng ba không em, một tháng ba không thôi, tôi vẫn chỉ đợi chờ. Vẫn góc ấy, con đường ấy vào những buổi điều vu vơ cánh nắng. Tà áo trắng em bay xao xuyến cả những giấc mơ dấu kĩ với con đường.
Mang nỗi nhớ khắc sâu vào kỉ niệm… có lẽ tôi chỉ dành một giây phút này để viết cho em. Cho tình yêu em không tôi mà vẫn hạnh phúc. Cho thuở thơ ngây mang ngọn cỏ may níu kéo một chuyện tình, sẽ lưu dấu và khép lại với tên tôi.
Người ta kết những yêu thương để cho hạnh phúc thêm ngọt ngào. Còn tôi xin chỉ nối sợi chỉ hồng gắn chặt đời em vào người ấy cũng yêu em.
Riêng tôi, có lúc u hoài nhưng cũng thấy tâm hồn mình bình yên. Bình yên vì thấy em bình yên, bình yên vì thấy em có một tháng ba tròn đầy.
Tháng ba của một nửa thế giới em là những người phụ nữ, là con gái, là cả những sắc màu của một nửa thế giới khác. Người ấy, giống như tôi.
Yêu thôi có lẽ chưa đủ, còn gì đó, còn chút vị tha nào đó, thánh thiện hơn để con người gắn chặt cuộc đời với nhau.
Chỉ nhìn vụn vặt mà xóa tan những nỗi buồn hồn nhiên vào gió. Nhặt vạt mây đủ chín, gói khẽ những lời ru em mênh mang. Trong tiếng ca của hạnh phúc đợi chờ, có lẽ tôi đã quên những khúc tình ca dành cho em. Nhưng người ấy có lẽ sẽ thay tôi bù đắp cho em tất cả.
Không chút lòng ghen, hay một chút gợn sóng nho nhỏ do riêng những vết buồn phiến diện dựng nên.
Tám tháng ba, bầu trời năm nay như vẫn thế. Con đường lá vẫn cười, mọi người vẫn chờ cho một kỉ niệm để tôn vinh nửa yêu thương riêng của mình.
Thật lòng tôi chúc em hạnh phúc, chúc cho cả tháng năm dài kia trôi mãi về sau. Chỉ mãi là những yêu thương gắn chặt, bền lâu…
Tình yêu em hát, là hạnh phúc tôi có lẽ cũng hẹn hò.
Tôi chẳng còn trẻ con để bồi hồi mãi với nỗi niềm thương đau. Chẳng còn dại khờ để lưu dấu và ngậm ngùi vì tất cả.
Tôi chỉ đơn giản mình, và muốn hạnh phúc cho em.
Cho tám tháng ba tôi viết…một lần cuối dành cho người tôi đã từng yêu.
Nguyễn Thanh Hả
Mẹ kính yêu của con!
Con chợt nhận ra rằng con biết nói tiếng “Mẹ” đã được mười bảy năm. Tiếng mẹ là tiếng nói thuộc về bản năng mà con thì vô tình nên không nhận ra hết ý nghĩa lớn lao của nó. Con quả là một đứa trẻ hư khi từng nghĩ rằng mình có thể tự lập mà không cần có mẹ. Sẽ chẳng ai trên đời này yêu thương con hơn mẹ, con biết vậy và con càng cảm thấy xấu hổ khi không thể hứa rằng con yêu mẹ nhất. Con gái của mẹ không phải là người hoàn hảo nên những tình cảm con dành cho mẹ và cho những người khác không thể trọn vẹn, đầy đủ như đúng nghĩa vụ của nó. Nhưng con biết mình cần phải làm gì…
Con của mẹ, bây giờ, không còn là cô bé có mái tóc cháy nắng, cao một mét hai, nặng hai mươi lăm ký nữa, con đã lớn rồi, đã trở thành một cô gái, vẫn hồn nhiên như xưa nhưng cũng biết điệu đà, đỏm dáng. Mẹ nhìn con diện một bộ quần áo mới, thoa một chút son môi và đi chơi cùng tụi bạn, lúc ấy, ánh mắt mẹ thật lạ. Có lần con hỏi vì sao mẹ nhìn con như thế, mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc dài, suông mượt của con và nói rắng, ánh mắt ấy nói lên hai điều: con đã lớn và thời của mẹ đã qua! Vậy ra mẹ cũng sợ tuổi già lắm chứ, mẹ cũng là phụ nữ mà! Nhưng nỗi sợ của mẹ không phải là một sự hèn nhát, đó là cảm xúc rất bình thường của con người mà thôi. Mẹ sợ tuổi già bởi khi tuổi già của mẹ đến đồng nghĩa với việc con gái của mẹ lớn lên, nó sẽ quên mẹ và vui với tuổi trẻ. Nhưng mẹ lại không biết mẹ đã sai như thế nào đâu. Chắc chắn sẽ có những lúc hai mẹ con mình, hai thế hê, bất đồng quan điểm nhưng đấy đâu phải là do con muốn xa mẹ? Con yêu mẹ lắm chư, mẹ cũng biết thế cơ mà, vậy nên mẹ đừng bao giờ nghĩ ngợi như thế nhé!
Có những lúc mẹ con mình to tiếng với nhau. Con giận dỗi và không để ý xem mẹ nghĩ gì. Con đã từng nghĩ mẹ đã già, mẹ bảo thủ, mẹ không thương con. Nhưng thực sự lỗi lầm đó là của ai kia chứ, chẳng phải là của con hay sao? Những đứa trẻ mười bảy tuổi luôn cố tạo cho mình một cái tôi cá nhân rất lớn. Họ chẳng cần biết cái tôi ấy tích cực hay không nhưng chỉ cần nó khác người và thể hiện một niềm kiêu hãnh thì họ sẵn sàng gọi nó là cá tính. Con cũng là một đứa trẻ mười bảy tuổi như bao đứa trẻ mười bảy tuổi khác. Những lúc giận hờn mẹ xong, con thấy ân hận lắm chứ nhưng sự bướng bỉnh, ngang ngạnh đã không cho phép con nói lời xin lỗi. Tại sao con lại như thế hả mẹ? Tại sao con lại không chịu nhớ đến những gì mẹ đã làm cho con, cho cuộc đời con để thấy rằng mình yêu mẹ như thế vẫn còn ít lắm? Mẹ hãy tha lỗi cho đứa con khờ khạo này của mẹ nhé! Có thể nó vẫn sẽ ương bướng nhưng nó sẽ yêu mẹ nhiều hơn, nghe lời mẹ nhiều hơn, gần bên mẹ nhiều hơn!
Con luôn tự hào về mẹ và luôn tự hào về mình bởi trên đời này con là người hạnh phúc nhất khi con có mẹ. Nhân ngày 8/3 con chúc mẹ luôn vui vẻ, xinh đẹp và hạnh phúc mẹ nhé! Con yêu mẹ!
Còn bao nhiêu lần mình cùng nhau đi về trên con phố nhỏ? Cùng ngắm mưa rơi trên hiên nhà đầy gió. Bàn tay em giơ ra hứng từng hạt mưa rơi. Bàn tay anh nắm tay em thật chặt. Mưa ngày đó lạnh, nhưng vẫn ấm đúng không anh?
Còn bao nhiêu lần được nhìn thấy nhau? Đón đưa nhau về sớm hôm khuya tối. Bàn tay anh nhẹ nhàng gỡ làn tóc rối. Tóc dài em bay, quấn quýt ngón tay anh?
Còn bao nhiêu lần chúng mình nắm tay, đi qua những con đường trải đầy lá bằng lăng đỏ? Tiếng lá xạc xào dưới bước chân như tiếng nhạc. Vậy mà hôm nay, mình em bước, nghe lá vụn vỡ dưới bàn chân?
Còn bao nhiêu lần cùng ngắm hoa điệp vàng rơi trên thảm cỏ xanh? Em đã luôn yêu thích màu hoa vàng như nắng. Nhưng hoa điệp bây giờ, cũng hanh hao, vàng vọt. Biết đến bao giờ trở lại sắc thắm năm xưa?
Còn biết bao nhiêu lần cùng đứng dưới gốc bằng lăng? Môi em thơm mềm vị kem mát lạnh? Sắc bằng lăng tím dịu dàng như mắt anh ngày đó? Biết bao giờ bằng lăng không tan tác dưới cơn mưa?
Còn bao nhiêu lần hẹn hò nhau nơi góc phố kia? Hai bàn tay đan khẽ vào nhau nồng ấm. Bàn tay anh dắt em sang đường đông tấp nập? Bây giờ, một mình em bước. Chú ý bàn chân đặt lên từng viên gạch lát đường màu đỏ. Dòng người vẫn ồn ào như ngày đó. Bước chân em chao nghiêng dưới ánh nắng chiều.
Còn biết bao nhiêu lần, thấy anh đứng đợi phía ngoài xa? Thấy hoa nắng đậu trên tóc anh, trên bờ vai và trong ánh mắt? Nắng bây giờ nhạt nhòa chiều vắng. Biết đến bao giờ, nắng ấm đến trái tim em?
Còn biết bao nhiêu lần cùng nhau trên những cuộc hành trình? Anh ôm em vào lòng trên con tàu chật chội? Cùng nhau đi đến những miền đất lạ? Thấy tình yêu thăng hoa theo mỗi chuyến đi?
Còn biết bao nhiêu lần, theo anh về miền quê đầy nắng? Ngắm hoa cải vàng trải khắp triền đê? Anh hái hoa, cài lên mái tóc? Môi chạm môi thật nhẹ, em cứ ngỡ như đang chìm trong một giấc mơ thật ngọt....
Còn bao nhiêu lần được cùng nhau bên mâm cơm nhỏ? Căn phòng ngập tràn ánh đèn vàng ấm áp. Tiếng anh cười nhẹ nhàng như gió. Bước chân em, khe khẽ chạm yêu thương?
Còn bao nhiêu lần được ngủ trong vòng tay anh? Khi mơ màng thấy anh kéo chăn đắp cho em khỏi lạnh. Nụ hôn lên môi, lên trán nhẹ nhàng như nụ hôn của gió. Em mỉm cười đi vào giấc ngủ. Trong giấc mơ thấy hạnh phúc kề bên…
Còn biết bao nhiêu lần, được ngồi đó cùng nhau? Cùng cắn răng cho nỗi buồn đi vào tim run rẩy. Giả bộ nói cười, ngỡ như chỉ là bạn bè thoáng qua gặp lại? Biết đâu trong tim nhau, đang có sóng trong lòng?
Còn biết bao nhiêu lần, cố tránh đi chung trên một con đường? Dù kỉ niệm đã lên rong rêu từ lâu lắm? Nhưng cứ tránh, để khiến lòng tĩnh lặng. Sợ chạm vào những vết thương vừa mới mọc da non?
Còn bao nhiêu lần được cùng nhau….?
Con nhìn lại những kỉ niệm đã bỏ lại sau lưng để ra đi thực hiện ước mơ của riêng con. Con nhìn lại hình ảnh mẹ với nụ cười nhỏ bé nhoè đi theo năm tháng. Hình ảnh ấy nhoè đi trong con không phải vì tình yêu của con với mẹ đã không còn quan trọng, không phải như thế đâu mẹ à!. Mà bởi vì mẹ đã gầy đi, và khi mẹ cười những nếp nhăn nhọc nhằn khỏa lấp khuôn mặt thân yêu ấy. Mờ đi cả những tháng năm xưa.
Mẹ trong con là cả thế giới một thời ngây dại, là người cho con lớn lên an lành. Cả quãng thời gian dài con với nắng cao nguyên là bạn. Con với những thơ dại thủa nào mải miết chạy ngang qua mẹ mà không nhận ra dáng hình mẹ trong nỗi đau thầm trong đêm mưa lạnh giá. Mưa xuyên qua trái tim bao la của mẹ, làm mẹ quặn đau.
Con lớn và có lẽ đủ lớn để hiểu được mẹ đã hy sinh nhiều đến thế. Nhưng tình yêu của mẹ con mình cũng không thể giữ chân được ông ấy. Và ông ấy đã ra đi, đi tìm cho riêng mình một khoảng trời. Một nơi không có những gánh nặng sau lưng.
Mẹ đau khổ lắm, con biết mà. Nhưng mẹ mới thật dũng cảm làm sao, dũng cảm hơn tất cả những người phụ nữ khác, hay ít nhất với con mẹ thật dũng cảm.
Mọi người cũng biết điều đó, biết mẹ đã phải chịu đựng những gì và mẹ đã vượt qua những nỗi đau ấy để ở bên và che trở cho chúng con, như mẹ vẫn luôn làm. Nhưng họ đôi khi những lời ra tiếng vào làm mẹ mệt mỏi. Con nhìn thấy điều đó trên đôi mắt mẹ nhưng mẹ không khóc. Mẹ vẫn kiên cường đi qua hết thời gian, qua hết năm tháng đau thương, qua cả nhọc nhằn và mệt mỏi vẫn luôn hiển hiện trên đôi mắt, nụ cười của mẹ.
Giống như một thân cây lớn kiên cường, mẹ dang đôi tay bảo vệ cho chúng con mặc cho giông tố làm mẹ lạnh và những cơn gió như dao cắt vào cánh tay mẹ.
Con có thể viết tặng những dòng thân thương nhất cho những người khác, nhưng không hiểu sao con không thể viết cho mẹ. Vì con không muốn nhắc lại những nỗi đau kia, vì con không muốn nhớ đến con người ấy. Không muốn nhớ lại hình ảnh mẹ nhọc nhằn cả thể xác lẫn trái tim để vượt qua nỗi đau thật lớn ấy. Vượt qua đổ vỡ để xây dựng lại từ đầu, góp nhặt từng mảnh vụn yêu thương rải rác để nhen lại trong trái tim những đứa con một niềm tin vì chị và con đã nói rằng sau này sẽ không lấy chồng, sẽ ở mãi bên mẹ.
Mẹ biết tất cả nỗi đau trong lòng con, mẹ biết và mẹ chỉ nhẹ nhàng cầm tay con và nói: "Rồi tất cả cũng sẽ qua". Không phải con không muốn tin, nhưng cuộc đời làm con không thể tin tưởng. Nhưng con tin mẹ, tin vào người con yêu thương nhất trong cuộc đời này. Con tin rằng mẹ sẽ vượt qua và rồi mẹ đã vượt qua vì thế con cũng phải cố gắng.
Đi dọc theo nhịp đập nghẹn ngào để đếm từng vết thương, gỡ những mũi tên bạc ánh lên thứ ánh sáng sắc lạnh để tự nhủ rằng sẽ không mang theo trái tim lạnh lùng ấy đi vào giữa cuộc đời nên đành phải coi đó là những bài học, để con đường phía trước thêm những hi vọng.
Mẹ đã nắm tay con vượt qua bao khổ đau, qua những giọt nước mắt hoá đá nhỏ thẳng vào tim để đi lên phía trước. Vì thế xin mẹ cũng hãy đưa tay cho con, để con được một lần che trở bàn tay trai sạn của mẹ và làm nó ấm áp. Chỉ một lần thôi để con nói với mẹ câu nói nghẹ ngào trong lòng con bao năm tháng qua "Con yêu mẹ!". Và cùng mẹ đi chợ làm những món thật ngon chờ chị và hai em về, con mong lắm nụ cười trên môi mẹ, mong lắm hạnh phúc đừng rời bỏ gia đình ta.
Còn chưa đầy hai mùa để ở bên mẹ, rồi sau đó con cũng sẽ lại bước đi để mẹ ở lại vùng đất đỏ đầy nắng, đầy gió trên lưng mẹ.
Nhưng rồi con sẽ trở về, con chỉ đi để làm cho ước mơ đó thành hiện thực và sẽ mãi bên mẹ. Bên những bông Dã quỳ đẫm nắng, bên tuổi thơ trong trẻo, cạnh những kí ức đau thương nhưng vẫn mãi là một phần con người con.
Rồi thì sẽ lại bình yên, mẹ nhỉ!
“Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết”. Tôi được nghe câu nói này từ một cô ca sĩ trong một chương trình giao lưu cách đây vài tuần. Câu nói thật ngắn gọn nhưng bao hàm nhiều ý nghĩa sâu xa. Nó khiến tôi phải giật mình “ừ nhỉ? Nếu ta chỉ còn một ngày để sống trên cõi đời này thì sẽ ra sao?”
Tôi sẽ luôn làm mới mình trong mắt mọi người. Tôi sẽ thay đổi nhiều kiểu tóc khác nhau hay nhuộm cho mình một màu tóc mới. Cá tính và không gây hại đến ai thì tại sao mình không thử nhỉ?
Tôi sẽ làm những gì mình thích. Và sở thích lớn nhất đời tôi là được đi du lịch. Có người hỏi tôi “Sao đi chơi hoài thế?” Tôi mỉm cười “còn trẻ, còn sức khoẻ thì hãy đi đây đi đó cho mở rộng tầm mắt kẻo sau này hối hận. Biết đâu ngày mai ta không còn trên cõi đời này!”
Ảnh: Internet
Tôi sẽ luôn sống tốt và giúp đỡ mọi người. Những hành động nhỏ như nhường ghế cho một cụ già trên xe buýt, giúp một em nhỏ băng qua đường, phụ chị ve chai đẩy xe ba gác lên dốc cầu cao…nhưng sẽ khiến lòng mình có những niềm vui lớn khi nhận được nụ cười kèm câu nói “cảm ơn”.
Với tôi, hạnh phúc là những gì thật bình dị, giản đơn. Hạnh phúc là được sống vui vẻ bên cạnh gia đình và bạn bè yêu dấu.
Tôi sẽ làm những việc chưa từng làm hay ngại làm. Tôi sẽ mua một món quà tặng mẹ, nói một câu “con yêu ba” và nở nụ cười tươi rói với thằng em trai cùng lời động viên “học thật cừ nghen nhóc!”
Cuộc sống này ngắn ngủi lắm. Làm sao biết trước ngày mai. Và mỗi chúng ta chỉ có một cuộc đời để sống nên phải sống sao cho xứng đáng. Hãy sống như ngày mai mình sẽ chết!
“Love is like a violin. The music may stop now and then, but the strings remain forever."
(Unknown)
Đêm nhấn chìm em, vùi lấp em trong thực tại trộn lẫn mộng mị. Da diết có tiếng vĩ cầm cô đơn vọng về từ ký ức… Lâu lắm rồi anh nhỉ… hồi ấy ở góc phòng khách nhà em… thường có hai mái đầu chụm lại háo hức chờ nghe nhạc phát ra từ đài BBC, em tuổi mười ba và anh mười lăm. Andy Gibb thủ thỉ: “Deep in the sleep I'm under, there is the sound of a lonely violin…” Anh say mê những tình khúc của anh em nhà Bee Gees, đặc biệt yêu thích giọng hát người em út Andy Gibb – người tách riêng cô đơn trong gia đình tài năng ấy. Một sáng mùa đông êm đềm tiếng nhạc vọng ra từ radio, em và anh nằm trên nền nhà, ngắm bầu trời xam xám ngoài ô cửa sổ lanh canh chuông gió, anh đột ngột nói: “Anh sẽ đi xa… lên cao nguyên… anh sẽ vừa học vừa làm để kiếm thật nhiều tiền. Có tiền, anh sẽ gửi về nuôi mẹ và học đàn vĩ cầm, rồi anh sẽ kéo đàn cho em nghe”.
Hôm sau anh đi, bỏ lại ngôi nhà quạnh quẽ cùng người mẹ tảo tần sớm hôm, người mẹ anh thường đưa lưng ra đỡ những trận đòn thâm tím thịt da từ gã dượng ghẻ nát rượu, những trận đòn để lại bao vết thương làm em xót xa rơi nước mắt.
Anh đi… “oh... what it is to be lonely…!”
Ba năm sau, vào một chiều thu oi ả, em đi học về, thấy anh ngồi trên bậc cửa bên cạnh mấy anh trai của em. Anh đen xạm, cao lớn đến bất ngờ. Anh ôm cây guitar của anh hai em. Nheo mắt nhìn em, anh đổi hợp âm, hát bài A lonely violin: “Now let it all begin. I wanna hear it, now, let it all begin.”
Em vò cái đầu trọc lóc của anh, ngẩn ngơ hỏi mái tóc quăn của anh đâu rồi. Anh bảo nó nằm lại sau song sắt nhà tù. Anh đã đi qua những ngày giông bão, những ngày khốn cùng của đói nghèo, tuyệt vọng và cô đơn. Tuổi thiếu niên non nớt, anh đã phạm một sai lầm và phải trả giá rất đắt. Nhưng anh vẫn cười trên mọi nỗi đau, trái tim anh vẫn trong veo tiếng hát, vẫn ôm ấp một ước mơ giản dị là kiếm ra thật nhiều tiền để mua cho mẹ anh một căn nhà nhỏ, tránh xa người chồng hung bạo.
Mùa thu chưa kịp hết, anh đã vội ra đi. Đêm đó trời nhiều sao lắm, anh đến ngồi đàn hát với mấy người anh trai của em. Học bài xong, em xuống ngồi chơi bên các anh như thường lệ. Tuy vẫn được các anh trai em đón tiếp niềm nở nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bảo vệ ngấm ngầm của các anh đối với đứa em gái nhỏ. Vì thế, anh hầu như không có dịp nào được trò chuyện riêng tư với em như hồi em còn bé. Canh lúc em đứng tựa cửa, anh chào cả nhà ra về, khi bước ngang qua em, anh kín đáo nhét thật nhanh vào tay em lá thư từ biệt.
Quẹt nhanh giọt nước mắt vừa trào ra, em trốn vào phòng, đọc đi đọc lại đến thuộc làu bài thơ viết trên giấy học trò:
“Mai anh đi bé có buồn không?
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế.
Nhớ môi cười áo trắng rung rung”
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế.
Nhớ môi cười áo trắng rung rung”
Mai anh đi đường xa xa lắm.
Đời con trai như vó ngựa hồng.
Tuổi bé bình yên như cơn nắng.
Tuổi anh buồn như lá mùa đông…”
Đời con trai như vó ngựa hồng.
Tuổi bé bình yên như cơn nắng.
Tuổi anh buồn như lá mùa đông…”
Từ bỏ cao nguyên, anh khoác áo thanh niên xung phong, rồi ra đi biền biệt…
“Mai anh đi bé buồn hay vui
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi?
Thành phố sáng mai thành kỷ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi...”
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi?
Thành phố sáng mai thành kỷ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi...”
Anh đi, bỏ lại sau lưng Sài Gòn với con phố đến trường vàng hoe hoàng điệp. Những chiều đi học về, ngồi sau lưng anh trai, em lại rưng rưng nhớ dáng anh cao cao, đôi chân dài thong thả đạp xe bên cạnh, tóc dợn sóng bay bồng trong gió… nhớ anh hay vờ tụt lại một chút để nhìn em nheo mắt cười, nhớ anh hay huýt sáo những bản nhạc mà chỉ mình anh biết em rất ưa thích…
Em cắm đầu vào việc học hành và thời gian trôi…
Một đêm xuân rộn rã, anh xuất hiện, với nụ cười làm đuôi mắt dài một nếp nhăn lạ tinh nghịch. Anh ăn cơm với cả nhà, rồi ra hiên ngồi bên em. Anh hát cho em nghe nhiều bài hát rất hay của thanh niên xung phong, những bài hát quen thuộc em đã biết và cả những bản anh và đồng đội của anh sáng tác. Anh kể cho em nghe bao nhiêu chuyện: anh trồng rừng, anh làm rẫy, anh cất trường dạy học, anh đói ăn bị quáng gà té giếng suýt chết…
Anh ghé nhà ăn Tết ít hôm đã quày quả trở về đơn vị, nơi anh đang làm chỉ huy. Đêm chia tay, anh nói anh sẽ thực hiện ước mơ học đàn vĩ cầm, ngày nào đó anh sẽ kéo đàn cho em nghe. Anh ngồi trên bệ cửa số, gương mặt chìm nửa trong bóng tối, chỉ thấy cái chóp mũi đầy được ánh đèn đường viền sáng. Anh hát tặng em vẫn bài hát cũ của anh em nhà Bee Gees, bài hát em và anh thuộc làu làu: “... One time long ago, I tried so hard to reach you, a song I tried to teach you, but you were never there…” Hát hết bài, anh nhẹ nhàng gác đàn vào tường, rồi đến đứng trước mặt em. Anh vuốt tóc em, thả ra sau vai cho gọn lại…bàn tay trôi nhẹ trên tóc… trôi miên man… rồi bất thần dừng lại, kéo em vào lòng thật mạnh mẽ… Em tan trong vòng tay êm ái, tha thiết yêu thương… Thấp thoáng sau rèm mỏng dáng anh hai em đứng lặng trầm ngâm…
Chỉ khoảnh khắc thôi, ngắn ngủi, rồi anh buông em ra… đôi mắt buồn vời vợi… anh bước ra sân… chìm trong bóng đêm đặc quánh.
“Mai anh đi lòng không dám hẹn.
Bởi xa rồi kỷ niệm cũng bay.
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc.
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây”
Bởi xa rồi kỷ niệm cũng bay.
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc.
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây”
Không một dòng thư… không một tin tức… anh như biến mất khỏi cuộc đời em… Nhớ anh, em chỉ còn cách bám víu vào ký ức mãnh liệt của giọng hát sâu trầm… Giọng hát đã ngấm vào da thịt em từ thời thơ bé, lưu vong trong huyết quản em và lâu lâu lại sôi sục trong những ngóc ngách tế bào.
…
Tháng năm trôi...
Em vào đại học, em gặp chàng trai của đời mình, rồi ngụp lặn trong biển cả hạnh phúc - khổ đau của mối tình đầu say đắm… Một chiều mưa, anh ghé nhà em. Mẹ nói em đang đi thực tập ở tỉnh, anh ngồi chơi với mẹ suốt cả buổi chiều, pha trà cho mẹ uống, phụ mẹ nấu cơm nhưng không ở lại dùng bữa. Anh khoe với mẹ anh đang học tiếp đại học, cuối tuần anh còn đi một đoạn đường dài hàng chục cây số ra thị trấn để theo một lớp vĩ cầm. Mẹ kể… anh ngồi bên bàn học của em rất lâu, nơi em treo đầy những tấm ảnh em chụp chung với bạn bè và người yêu. Anh lật mặt sau tấm ảnh Andy Gibb em gắn trên kệ sách, vẽ một gương mặt cười toe toét và nắn nót viết:
“Not even now there's nothing I'd be taking. What world am I forsaking when you were never there?” Chúc bé của anh hạnh phúc và bình yên!
Và anh không quay lại nữa…
Đêm nay em lại thao thức nghe bản nhạc yêu thích ngày xưa. Em nhắm mắt lại… Nơi ấy xa rất xa… ở chỗ cỏ hoa xanh mờ ảo diệu, em chạy băng băng qua thung lũng của nỗi sợ hãi. Đêm đen nhung lụa vây quanh em, bầu trời ngàn sao lấp lánh, anh đứng chờ em dưới gốc cây ngập ánh trăng dịu dàng, mái tóc bồng bềnh như mây dợn sóng trên vầng trán phẳng lì và đôi mắt long lanh… Bờ vai rộng cô đơn, anh nghiêng xuống chiếc đàn vĩ cầm và những âm thanh trong trẻo hóa thành những đốm sáng bao bọc quanh em… Anh mỉm cười, nụ cười trẻ măng tuổi mười sáu.
“Bring me the sound of a lonely violin!”
SG đêm rằm tháng giêng 2012
Viết tặng riêng anh, người bạn của tuổi thơ em
P/s: Anh ạ, một chiều mưa rả rích đài BBC báo tin buồn “Andy Gibb vừa qua đời vì một cơn đau thắt ngực, 5 ngày sau khi mừng sinh nhật lần thứ 30…” Không có anh ở bên, em khóc lặng lẽ một mình…
Chú thích: Bài viết sử dụng lời bài hát A Lonely Violin của nhóm nhạc Bee Gees.
Niềm vui cá nhân đánh thắng trận giao hữu chưa được trọn vẹn, thì cái tin Kiều Nghi không được đi đánh giải Hội khỏe Phù Đổng cấp tỉnh khiến nó thật sự choáng váng. Bé Nghi là con vịt đẹt đáng yêu đã chiến thắng chính bản thân mình và chiến thắng đối thủ để vui tươi bước lên danh dự hạng nhất hạng cân 22kg nữ vòng Huyện. Hạng nhất là đồng nghĩa với việc bé Nghi sẽ là đại diện cho Huyện đi tranh giải Tỉnh. Với kinh nghiệm ít ỏi mà bé học được trong chưa đầy ba tháng để lấy được cái nhất Huyện đó là cả quá trình phấn đấu đầy nước mắt và thương tích.
Hội Khỏe Phù Đổng… là một giải thi đấu thể thao do Sở Giáo dục Đào tạo tổ chức, nó chỉ là người phụ trách rèn chuyên môn cho con bé. Cô trò nó đang miệt mài tập luyện thì cái tin bé Nghi không được đi đánh thật sự là một cú sốc cho con bé và cả nó. Phòng Giáo dục không đưa ra một lý do cụ thể nhất định nào để có thể thuyết phục được. Nhưng ngấm ngầm các HLV điều biết rất rõ rằng, do cô D đã loại các võ sinh một cách không thương tiếc. Chồng của cô D là một người có chức quyền bên Phòng Giáo dục. Cô D là giáo viên dạy Thể Dục một trường cấp 2, là HLV một CLB Taekwondo mạnh, CLB của cô thuộc vào những CLB giàu có vì cơ sở vật chất khá hoàn thiện, và nằm ngay ở trung tâm. Mười ba CLB, CLB nào cũng có võ sinh không được đánh tỉnh, duy nhất CLB của cô D thì đi trọn vẹn đầy đủ. Dấm chấm hỏi rất lớn là trước khi đưa danh sách chính thức giải đấu, các thầy của Phòng Giáo dục đã có hỏi ý kiến cô D, có thể hiểu nôm na rằng cô ta là người chọn lọc danh sách… Nhưng đến cận kề ngày đánh giải, danh sách đó mới được thông báo rộng rãi, làm các HLV khác khó lòng xoay xở kịp.
Người dạy võ ngoài cố gắng đạt thành tích, giúp các em rèn luyện cơ thể, còn phải xứng đáng là một người dìu dắt các em, tận tình giúp các em đi qua giai đoạn phát triển tâm lý hình thành tính cách. Với lối chơi có phần cá nhân chuyên chế của cô D, thì thử hỏi làm sao có thể khuất phục được ai? Điều đó khiến tinh thần của các em võ sinh có phần đi xuống, phong trào đi xuống và dĩ nhiên là thành tích cũng đi xuống… Nỗi uất ức này, sẽ có một ngày nó phải đòi lại cho học trò thương yêu của nó. Nếu cô D vẫn còn dùng uy quyền và "chơi" chuyên chế như thế, thì hỏi còn CLB nào muốn tranh giải nữa hay không? Nếu tình trạng này cứ tiếp diễn thì đâu là công bằng? Đâu là mục tiêu để phấn đấu? Khi mà dù cố gắng hết mình vẫn bị đè bẹp... Chợt buồn và xót xa khi xã hội mình đầy rẫy những điều oan ức như thế. Chợt nhói lòng khi nó là một đứa làm cho Văn hóa Thể thao lại bó tay nhìn học trò mình uất ức khi mà chẳng kịp trở tay xoay xở...
Liệu làm sao có thể giữ mãi nụ cười đáng yêu của bé Nghi? Khi mà bị chèn ép vô lý?...
Gửi những “con gà vườn” của cô!
Chuyện Kiều Nghi không được đi đánh giải cấp Tỉnh là một món nợ mà cô muốn tất cả các em phải ghi nhớ… Nhớ cho rất rõ cái điều khó khăn ngày hôm nay lớp mình phải gánh lấy. Nhớ cho rõ nỗi uất ức và giọt nước mắt của bé Nghi. Nhớ… để các em phải cố gắng luyện tập tốt hơn nữa, trao dồi chuyên môn và đạo đức nhiều hơn nữa. Để mùa giải sau, chiến thắng của các em phải là chiến thắng tuyệt đối đầy thuyết phục… Và nhất là khi thi đấu gặp học trò cô D, các em nhất định phải giành chiến thắng vẻ vang với chuyên môn tốt và lối chơi đẹp, để đòi lại món nợ mang tên Kiều Nghi. Để đòi lại món nợ mang tên Kiều Nghi, các em phải cố gắng luyện tập hết mình, trao dồi chuyên môn hết sức có thể. Và quan trọng nhất, dù là thi đấu thể thao hay cuộc sống thực tại, các em điều phải chơi lối chơi fair play để mãi là học trò của cô Nấm.
Nấm Độc
"Mẹ"! một tiếng gọi thân thương mà sao bây giờ con muốn gọi thấy thật xa vời, những tiếng ru ầu ơ thuở xưa bây giờ chỉ còn lại là những ký ức, mà thời gian đã lấy đi của con tuổi thơ, lấy đi của con ngày tháng được bên Mẹ. Những ngày xưa ấy là cả một trời thương nhớ với người con tha hương, là những ngày tháng cho con bình yên nhất.
Những trưa hè, con xách rổ lon ton chạy theo mẹ đi bắt cá, trời thì nắng chang chang, mẹ lại nhường cho con đội cái nón rộng hơn, con không thích vì nó cứ lụp xụp - mẹ bảo cho giống cây nấm, con thì cứ ngu ngơ nghĩ, làm gì có cây nấm to như con, nhưng con thấy nó che mát cả thân mình.
Mẹ nhớ không? Có lần đang ăn cơm, con và em tranh nhau một con cá vì con chỉ nghĩ sao chẳng thấy bố mẹ gắp thức ăn gì, nhường hết cho các con, con thấy thương bố mẹ nên giữ lại, con bị bố mắng “không ăn thì nhịn đi”, con tủi thân quá mẹ à, con không ăn cơm nữa vào giường khóc. Mẹ vào mẹ giỗ dành con, mẹ nói mẹ để cho con con cá to nhất đấy.
Rồi biết bao lần con bệnh, mẹ mất ngủ nguyên đêm ngồi bên giường con, mẹ lấy khăn ướt đắp lên trán cho bớt sốt, sáng ra mắt mẹ thâm quầng, vậy mà mẹ vẫn ra đồng.
Biết bao đêm con chìm trong giấc ngủ cùng những câu chuyện cổ tích của mẹ, mẹ nói nhìn qua con ngủ mất rồi, nhưng mẹ thấy mặt con vẫn rạng rỡ như nghe được chàng hoàng tử cứu công chúa. Những câu chuyện mẹ kể đều có ý nghĩa sâu sắc về cái thiện thắng cái ác, về ý nghĩa của cuộc sống, mẹ nói nó cho con có những hiểu biết về xã hội, vì sau này mẹ không thể theo mãi bên con.
Những tháng năm được ở bên Mẹ chúng con không biết quý trọng những gì mà Mẹ đã giành cho chúng con, bao sóng gió cuộc đời, bao gian khổ Mẹ cũng chống chọi chở che. Bây giờ đi xa rồi con nhớ biết bao những trưa hè, tiếng ru ầu ơ của Mẹ. Qua bao năm tháng con của mẹ lớn dần, biết tự lo cho mình, nhưng với mẹ thì chúng con không bao giờ lớn cả vẫn là những đứa trẻ cần sự chăm sóc của mẹ. Khi ra ngoài đời con mới biết sự vất vả, miếng cơm manh áo đã lấy di biết bao mồ hôi và nước mắt. Có nhiều khi con gần như kiệt sức, nhưng vẫn còn đó mẹ của con, đã cho con thêm sức mạnh, cho con chỗ dựa về tinh thần và nghị lực để đứng vững.
Gần 10 năm con phải xa mẹ, sự thiếu thốn tình cảm cho con nhớ mẹ hơn, những khi con ốm con cần có mẹ biết bao.
Mẹ ơi! mẹ ơi tiếng gọi thân thương con muốn gọi mỗi ngày mà sao nó xa vời quá, mỗi khi năm hết tết đến mẹ lại ngóng trông đàn con của mẹ trở về, mong được thấy mặt từng đứa để mẹ thấy được rằng nó vẫn còn bình yên và sống tốt. Còn chúng con thì luôn muốn nằm trong lòng mẹ nghe mẹ kể chuyện cổ tích như khi con còn nhỏ.
Ngày xưa mẹ nhờ chúng con nhổ tóc bạc cho mẹ, nhưng bây giờ mái tóc của mẹ đã bạc hết, trên trán mẹ đã in hằn bao vết nhăn, thời gian đã lấy đi của mẹ tất cả, chỉ có duy nhất là con của mẹ đã trưởng thành hơn làm cho mẹ có niềm vui.
Trên đời này, hầu hết những gì là đẹp đều hiện ra như hai, như ba, như hàng tá hay hàng trăm thứ. Nhiều như thể những bông hồng, những buổi hoàng hôn, những cầu vồng… nhưng con biết luôn luôn chỉ có MỘT người mẹ mà thôi.
Dạo này nhiều người khen em xinh. Họ thắc mắc sao chồng đi vắng mà em càng ngày càng xinh? Thậm chí có những anh chàng dạo trước chưa từng nhìn đến em bây giờ lại đến làm quen và hỏi em có phải mới về trường không mà anh ấy lại không biết em nhỉ?
Những lúc đó em chỉ mỉm cười. Em bảo họ rằng “Các chị ngày thì con quấn chân, đêm thì chồng quấy, làm sao mà ngủ được. Chồng em đi vắng, đêm ngủ một mình, ngon giấc, không ai quấy rầy, tất nhiên phải xinh ra chứ”.
Nhưng thực tâm em nghĩ, dù là chồng đi vắng, em cũng phải biết quý trọng bản thân mình. Mình không yêu quý bản thân thì sao đòi hỏi người khác tôn trọng, yêu thương mình được? Em không như những người phụ nữ khác, chồng đi xa, mọi việc đều chán nản bê trễ. Tại sao đến cả vẻ ngoài của bản thân mình cũng phải ỷ lại vào sự có hay không có mặt của người khác? Với em, chồng đi xa, em càng phải xinh hơn, tươi hơn, để mọi người nhìn vào em không phải với ánh mắt thương hại, để chồng em bản thân xa vợ cũng thấy sốt ruột mà sớm quay về.
Nhưng mặc dù nói thế, trong em càng ngày càng thấy trống trải. Không phải vì em bất cần hơn, không phải vì em mạnh mẽ hơn mà em không sợ cô đơn. Nói thế, chắc anh lại bảo “Cô đơn thì ai mà chả sợ?”. Tất nhiên em biết ai cũng sợ, cũng như em biết, anh đi xa, xung quanh đều là người xa lạ, không cùng ngôn ngữ, chắc còn phải cô đơn hơn em nhiều lắm. Nhưng con người ta bản thân vốn là những sinh vật yếu đuối phải không anh?
Hôm nay có một chị thẽ thọt hỏi em “Chồng đi vắng như thế có tủi thân không?” Sao những điều hiển nhiên như thế mà họ cũng phải thắc mắc nhỉ? Chả nhẽ em là gỗ đá? Hay là do em tỏ ra bất cần quá nên người ta mới nghĩ ra những câu hỏi ẩm ương? Liệu đến một ngày nào đó nữa, họ có thắc mắc luôn đến vấn đề giới tính của em? Thế mới biết hóa ra lớp mặt nạ của em thật sự rất dầy....
Quê mình mùa này vẫn còn rất lạnh. Buổi sáng đi làm em vẫn phải mặc đến ba bốn lớp áo. Vẫn phải quàng khăn thật dày, đeo hai lớp găng tay. Những cơn gió và những trận mưa dầm quét ngang qua con phố nhỏ. Bên đó giờ này có lạnh lắm không anh? Mùa đông làm em nhớ về những tháng ngày xưa cũ, có anh bên cạnh. Vùng ký ức ấy đã nhuốm màu thời gian như trong những thước phim đen trắng - đã qua và không thể trở lại.
Con bé ngông nghênh ngày nào giờ đã thành người phụ nữ luôn kiếm tìm cho mình giải pháp an toàn. Bạn bè em đến giờ cũng đã lập gia đình gần hết, thời gian dành cho những buổi tụ tập ít dần đi. Em không trách, khi mới lập gia đình, em cũng không có thời gian dành cho bạn bè xung quanh như thế.
Nhiều lúc một mình lang thang, nhìn những đôi tình nhân bên nhau trên phố, em bỗng nhận ra mình thật lẻ loi. Đôi lúc em tự thấy khâm phục bản thân vì đến giờ em chưa sa ngã. Không phải em chưa từng thấy xao lòng vì những lời có cánh hay sự quan tâm của người khác, chỉ là em biết dừng đúng lúc.
Nhưng anh ơi, liệu có ngày nào đó em không biết dừng lại không? Em lo lắm, cuộc sống bây giờ không như thời kháng chiến, các mẹ, các chị có thể ở vậy chờ chồng mấy chục năm ròng. Bây giờ, ra ngoài càng nhiều, cuộc sống càng phức tạp, các mối quan hệ cá nhân ngày càng chồng chéo, tư tưởng vì thế cũng thoáng dần. Ở bên đó, ràng buộc ít hơn, anh có thấy vậy không? Anh càng đi lâu, em càng cảm thấy chênh vênh con đường mình phía trước. Em không có đủ tự tin rằng mình sẽ đi được đến cuối con đường mà thậm chí không biết đâu là điểm cuối...
Mưa tháng Ba không đủ làm ướt tóc đâu em
Cũng giống như tôi
không đủ làm em phải nhớ
Nhưng em biết không, tình ta là duyên nợ
Để suốt đời tôi mãi đa mang
Tìm lại em bên hàng hiên ngày gió
Những cánh hoa bung đầy xao xuyến chân tôi
Một chút nợ
Một chút duyên
Một chút nhớ nhung thôi
Cũng đủ để mình tan ra cùng lời yêu chưa nói
Nghe đồng vọng tháng Ba
Nghe mùa về trải thảm
Khúc xuân xanh cô gái chưa chồng...
Tháng Ba.
Em còn nhớ nợ tôi điều gì không?
Tháng Ba rồi.
Em nơi đó đang buồn hay vui? Mưa tháng Ba không đủ làm ướt tóc đâu em, những nỗi buồn của ngày hôm qua cũng thế, không đủ làm cho tháng Ba sầu khổ. Em biết không em?
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời hò hẹn , nơi góc phố ấy tôi đứng chờ em trong nỗi bâng khuâng giao mùa. Những chiếc lá còn biết tìm nhau ủ ấm, còn em tìm ai khi gió lạnh về?
Một chiều về phố, gặp tháng Ba lang thang. Giật mình nhớ ra tôi đã gặp em đâu đó rất quen. Hình như em còn nợ tôi một điều gì đó, giống như là một chiếc khăn tay. Chiếc khăn để ủ hương bưởi thơm trên mái tóc em, chiếc khăn em đã vẫy tay thay lời tạm biệt. Chiếc khăn như lời hứa hẹn, ngày sau em lại tìm tôi...
Hình như em còn nợ tôi một nụ cười ngày gặp mặt, một vòng tay xiết nhẹ để tìm nhau. Cung đàn tôi ngân lên một khúc muộn màng. Tình tôi nồng đượm dịu dàng,
Yêu người như thế đó. Như những cơn mưa lá ngày xưa.
Yêu người như thế đó. Yêu như chưa hề được yêu bao giờ...
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời giải thích. Vì sao em không hẹn mà xa? Để loài hoa vườn tôi không còn thắm đượm như xưa, những chiếc lá vườn tôi khô thành kỷ niệm.
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời yêu thương. Một chút thì thầm bên tai khe khẽ. Em mắc nợ tôi một vần thơ còn đang dang dở. Để riêng tôi ôm nỗi nhớ ngược mùa...
Này em. Nàng thơ!
Nghe chăng em âm thanh của buổi chiều xưa đồng vọng. Nghe chăng em tiếng tim tôi đang đập? khắc khoải ngập ngừng vì rất sợ chia ly...
Tháng Ba về cùng đôi mắt ngây thơ to tròn của những cô nữ sinh áo dài trắng muốt. Những bông lộc vừng đỏ rực góc Hồ Gươm. Chỉ mình tôi cùng tình yêu ở lại. Nhắc một nhịp đàn đã lỗi khi xưa. Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một cuộc tình.