Đầu làng cỏ dại đang reo
Có nàng thôn nữ gánh bèo đem rao
Ngẩn ngơ giọt nắng hanh hao
Rơi vào đôi má ửng đào xinh xinh
Quẩy đôi quang gánh chênh vênh
Gió đùa trên tóc bồng bềnh suối mây
Hương nhu còn thoảng quanh đây
Che nghiêng nón lá trong ngày nắng hoe
Đường quê xanh ngát lũy tre
Đong đưa lá trúc bên hè bâng khuâng
Quần lĩnh cùng áo tứ thân
Đôi chân lấm đất tần ngần em rao:
"Bèo đây em vớt dưới ao
Sớm hôm em gánh năm hào một phiên
Kiếp bèo biết mấy truân chuyên
Ai người chia lấy ưu phiền cùng em?"
Đường quê trăng đợi gió lên
Hương cau ngan ngát bên thềm em qua
Gái quê chân chất thật thà
Bao năm quang gánh hiền hoà dạ thưa...
Có nàng thôn nữ gánh bèo đem rao
Ngẩn ngơ giọt nắng hanh hao
Rơi vào đôi má ửng đào xinh xinh
Quẩy đôi quang gánh chênh vênh
Gió đùa trên tóc bồng bềnh suối mây
Hương nhu còn thoảng quanh đây
Che nghiêng nón lá trong ngày nắng hoe
Đường quê xanh ngát lũy tre
Đong đưa lá trúc bên hè bâng khuâng
Quần lĩnh cùng áo tứ thân
Đôi chân lấm đất tần ngần em rao:
"Bèo đây em vớt dưới ao
Sớm hôm em gánh năm hào một phiên
Kiếp bèo biết mấy truân chuyên
Ai người chia lấy ưu phiền cùng em?"
Đường quê trăng đợi gió lên
Hương cau ngan ngát bên thềm em qua
Gái quê chân chất thật thà
Bao năm quang gánh hiền hoà dạ thưa...
©Hoa Trà
Trong cơn mớ em chỉ còn là một
Số 0 tròn, há hốc trước điểm anh
Ôi tội ác, giấc mơ - và tẩy não
Nỗi cô đơn thèm khát sự trong lành
Số 0 tròn, há hốc trước điểm anh
Ôi tội ác, giấc mơ - và tẩy não
Nỗi cô đơn thèm khát sự trong lành
Mùi của phố trong mơ ngờ và ngố
Chuỗi âm mê rục rịch phỉnh lại phờ
Một ngày 8 của tháng 3 lột xác
Để lại thềm anh vỏ rỗng loang xơ
Chuỗi âm mê rục rịch phỉnh lại phờ
Một ngày 8 của tháng 3 lột xác
Để lại thềm anh vỏ rỗng loang xơ
Cứ loạn nhịp và quay cuồng trong những
Cứ tung hoan và rã rạc như là
Lí trí ngã vùng hoang vu chuồm gió
Ma trận nào đã cuốn vội đôi ta
Cứ tung hoan và rã rạc như là
Lí trí ngã vùng hoang vu chuồm gió
Ma trận nào đã cuốn vội đôi ta
Những cơn động kéo môi về thế kỷ
Sợi thơm tho co giãn dưới mô mềm
Anh giật vội trước bước chân quán tính
Vạch đồng hồ khiêu dụ những mũi kim
Sợi thơm tho co giãn dưới mô mềm
Anh giật vội trước bước chân quán tính
Vạch đồng hồ khiêu dụ những mũi kim
*****
Cơn thở vẫn thả đều vào khí quyển
Tích tụ ngày một đóa lục tuổi rơi
Đương đại vẫn dạt anh vào mắc cạn
n cô đơn vẫn cứ thế không lời.
Tích tụ ngày một đóa lục tuổi rơi
Đương đại vẫn dạt anh vào mắc cạn
n cô đơn vẫn cứ thế không lời.
Nguyễn Nhựt Hùng
(8.3 không bình thường)
Ảnh: Internet
Ảnh: Internet
Anh bỏ nụ cười phía sau lưng
bỏ cả giọt lệ trong mưa đêm nhạt nhòa
hồn lâng la
hỏi chuyện thời còn dấu yêu
khi tóc mai trầm luân trong biển chiều
lồng nhờn hơi gió
Có ai ngồi khuấy bóng xuân thưa
đổ đầy bên hiên tàn
đông mang
nặng chút lặng thầm
cột hoa đài
rỉ giọt chảy máu
Lá trút rơi
Mắt màu rơi
Tĩnh hồ thu xanh ngọc biên biếc
Ai vẽ mây về
vươn tóc em bay
Lòng trời ngang anh
chốn này
Mơ buổi thắm môi hồng
hoa gửi phấn trao chiếc hôn mỏng mảnh
Trong gió tiếc
Trong chiều biền biệt
Cuộc đời lỗi nhịp
Khắc bóng hình
Mãi một cơn mê
Mưa tháng Ba không đủ làm ướt tóc đâu em
Cũng giống như tôi
không đủ làm em phải nhớ
Nhưng em biết không, tình ta là duyên nợ
Để suốt đời tôi mãi đa mang
Tìm lại em bên hàng hiên ngày gió
Những cánh hoa bung đầy xao xuyến chân tôi
Một chút nợ
Một chút duyên
Một chút nhớ nhung thôi
Cũng đủ để mình tan ra cùng lời yêu chưa nói
Nghe đồng vọng tháng Ba
Nghe mùa về trải thảm
Khúc xuân xanh cô gái chưa chồng...
Tháng Ba.
Em còn nhớ nợ tôi điều gì không?
Tháng Ba rồi.
Em nơi đó đang buồn hay vui? Mưa tháng Ba không đủ làm ướt tóc đâu em, những nỗi buồn của ngày hôm qua cũng thế, không đủ làm cho tháng Ba sầu khổ. Em biết không em?
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời hò hẹn , nơi góc phố ấy tôi đứng chờ em trong nỗi bâng khuâng giao mùa. Những chiếc lá còn biết tìm nhau ủ ấm, còn em tìm ai khi gió lạnh về?
Một chiều về phố, gặp tháng Ba lang thang. Giật mình nhớ ra tôi đã gặp em đâu đó rất quen. Hình như em còn nợ tôi một điều gì đó, giống như là một chiếc khăn tay. Chiếc khăn để ủ hương bưởi thơm trên mái tóc em, chiếc khăn em đã vẫy tay thay lời tạm biệt. Chiếc khăn như lời hứa hẹn, ngày sau em lại tìm tôi...
Hình như em còn nợ tôi một nụ cười ngày gặp mặt, một vòng tay xiết nhẹ để tìm nhau. Cung đàn tôi ngân lên một khúc muộn màng. Tình tôi nồng đượm dịu dàng,
Yêu người như thế đó. Như những cơn mưa lá ngày xưa.
Yêu người như thế đó. Yêu như chưa hề được yêu bao giờ...
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời giải thích. Vì sao em không hẹn mà xa? Để loài hoa vườn tôi không còn thắm đượm như xưa, những chiếc lá vườn tôi khô thành kỷ niệm.
Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một lời yêu thương. Một chút thì thầm bên tai khe khẽ. Em mắc nợ tôi một vần thơ còn đang dang dở. Để riêng tôi ôm nỗi nhớ ngược mùa...
Này em. Nàng thơ!
Nghe chăng em âm thanh của buổi chiều xưa đồng vọng. Nghe chăng em tiếng tim tôi đang đập? khắc khoải ngập ngừng vì rất sợ chia ly...
Tháng Ba về cùng đôi mắt ngây thơ to tròn của những cô nữ sinh áo dài trắng muốt. Những bông lộc vừng đỏ rực góc Hồ Gươm. Chỉ mình tôi cùng tình yêu ở lại. Nhắc một nhịp đàn đã lỗi khi xưa. Tháng Ba. Em mắc nợ tôi một cuộc tình.
Đêm qua cơn mưa đánh cắp giấc mơ
anh cơn giông mù mịt
quơ tay núi rừng nghiêng ngã
nghìn trùng hối hả
Giấu kín em
trong chập chùng gió loạn mở toang mùa bão
khép lại cánh của quên
đóng vực sầu nước mắt
Em thức tỉnh trong cơn sảng lạ
môi nồng hơi hướm
nhốt vội tên người vào vòm ngực lung linh
lùa tóc cỏ trên vai
hóa thạch hồi sinh trong tim
môi hoa ngát lời họa mi
trên trảng bình minh nắng mượt
Ngày quên đêm
mở cửa nụ cười
con bướm dại khờ quên giấc mơ hư thực
lời yêu cất cánh gởi trao dịu ngọt
đá cựa mình nẩy lộc
mầm thương
Iris
anh cơn giông mù mịt
quơ tay núi rừng nghiêng ngã
nghìn trùng hối hả
Giấu kín em
trong chập chùng gió loạn mở toang mùa bão
khép lại cánh của quên
đóng vực sầu nước mắt
Em thức tỉnh trong cơn sảng lạ
môi nồng hơi hướm
nhốt vội tên người vào vòm ngực lung linh
lùa tóc cỏ trên vai
hóa thạch hồi sinh trong tim
môi hoa ngát lời họa mi
trên trảng bình minh nắng mượt
Ngày quên đêm
mở cửa nụ cười
con bướm dại khờ quên giấc mơ hư thực
lời yêu cất cánh gởi trao dịu ngọt
đá cựa mình nẩy lộc
mầm thương
Iris
Sáng Hè vương ánh chiều Xuân
Phượng hồng níu lại bước chân mùa Hè
Gió lùa theo nắng bờ tre
Níu mùa Thu lại vàng hoe lá chiều
Áo len phô nét yêu kiều
Mùa Đông đem lạnh gửi theo gió đồng
Mùa sau vương níu chờ mong
Để cho mùa trước phải lòng gió trăng
Em còn vương vấn ai chăng
Mà sao mỗi bước dùng dằng đường tơ
Nốt nhạc còn níu câu thơ
Anh không quên phút đợi chờ bóng em
Ngón tay vương sợi tóc mềm
Sương rơi níu lại những đêm tâm tình
Mùa Xuân vào lá trúc xinh
Để xanh mùa Hạ bên đình bóng đa
Em còn duyên nét cười hoa
Dù cho xuân sắc đã qua mùa đào.
(BVB)
vừa có tiếng đàn cò rút ruột
kéo em thật nhanh xuống dòng trôi của người
sợ quên lối về mỗi dấu chân em đánh một dấu: nhớ!
anh nói với ngày bằng mắt em vắt trên hành lang mỗi chiều hoa đại nở
anh nói với ngày bằng mắt em vắt trên hành lang mỗi chiều hoa đại nở
nói với tháng bằng chiếc khăn mùi xoa thấm đèn neon nhức nhối
với năm bằng sự đổi trác lênh đênh
em giật mình trong chú thích hoàng mai
đôi khi cần có những điều khác nhau
đôi khi cần có những điều khác nhau
và em đã hình dung ra một buổi tối cắn tay mình cho khỏi van lơn
cuộn lại buổi chiều cho nỗi buồn đừng mở miệng
một mùa nghiêng nghiêng(*)
em thấy dòng người ấy đều trôi vào lặng thinh
một mùa nghiêng nghiêng(*)
em thấy dòng người ấy đều trôi vào lặng thinh
chỉ có sự im lặng mới khiến người ta bật khóc
giá như nơi này bất động như buổi tối mất nguồn
sẽ mang bình minh đi băng bó
ngày xuống dòng
mỏng
dày
như cỏ
đi sưu tầm vài giấc mơ nhăn nhó
đi sưu tầm vài giấc mơ nhăn nhó
em mang bình yên nhặt được từ sân nhà hàng xóm
treo lên.
P/s: (*): một câu hát của Giáng Son
Dẫu biết rằng
tất cả với em
anh chỉ là một nửa
một nửa tinh thần, khi em trống vắng
một nửa tình yêu bởi em... đã lạnh rồi
tất cả với anh chỉ bấy nhiêu thôi.
Ừ cuộc đời
chẳng phải những nụ hoa
bao vật chất xa hoa còn thiếu thốn
những bộn bề còn ngả ngốn vây quanh
những vần thơ chẳng thể lấy ra ăn
thì yêu đấy
nhưng cũng đành chỉ vậy
giá trị cuộc đời lọt thỏm giữa trời mây
khát vọng trong em như con nước tràn đầy
Mái ấm gia đình, tiếng trẻ gọi cha
mật ngọt thiết tha chẳng rót ra ngoài
theo bữa tiệc cùng những lời thật, dối
em vẫn mơ anh là chiếc gối
để em nằm hưởng trọn làn môi
mọi thứ trong em tất cả nửa vời
cứ lờ lững trôi
theo ngày, theo tháng.
Khao khát một ngày anh về cáng đáng
nhưng xa vời như những áng mây
tiếng gọi bầy
thốt ra
thổn thức
càng làm anh rưng rức nhói đau
biết cuộc đời vẫn có trước, có sau
có ước mơ, hoài bão...
đợi chờ.
nhưng cuộc đời sao lạnh lẽo chơ vơ
đêm lạnh giá mơ về nơi giá lạnh
sưởi ấm đời dù chỉ góc bức tranh
tất cả trái tim ấp ủ để dành
nhưng thảng thốt biết mình một nửa.
Canh bạc đời sấp ngửa
vật chất... tinh thần cứ thế bủa quanh
để lại cho anh một vết thương lành
không nhức nhối nhưng vô cùng ngứa ngáy
vẫn biết mình
chẳng thể nào...
lội tới đáy hồn em
đem trái tim thắp lại nồng men
xóa sạch những gì vật chất bon chen
cho tình yêu thành những ngọn đèn
trong bóng tối lần mò ta tìm tới.
Tất cả với anh giờ là chới với
đảo chao, chòng chành
bơi giữa biển khơi
bởi những lời em nói
không hề gian dối
chỉ có anh vẫn là ngu tối
khát vọng cuồng... vẽ lại một bức tranh.
em hát tiếng của hoàng lan
trên những gạch nối không tuần tự nghèo nàn
thắp đóa ban sơ
mộng lùa vào nhau cháy mình trong mắt lửa
em không còn thấy ở đêm qua dáng người chinh phụ
em không còn thấy ở đêm qua dáng người chinh phụ
không thấy trên má hồng nhễ nhại dấu chân lăn
lãng nhách
mắt đã biết nghêu ngao hướng mình về thương khó
mắt đã biết nghêu ngao hướng mình về thương khó
mãnh sư thành thật không biết rừng ở đâu
chỉ biết giữa thanh thiên những vì sao áy náy
mắc nợ vô hình từ một trắng
lem đen
hương hoàng lan đã bớt gầy hơn hôm trước
hương hoàng lan đã bớt gầy hơn hôm trước
em manh mai nói cười
bởi vẫn có mặt trời luôn đúng hẹn ở phía Đông
tôi mang nỗi cô đơn ra phơi sương
và đợi chờ mùa hôn phối.
sáng trắng rồi những chinh nguyên đổ mồ hôi rất vội
sáng trắng rồi những chinh nguyên đổ mồ hôi rất vội
em bất ngờ thắp nắng
cong tôi