Bạn định nghĩa tình yêu là gì, như thế nào, tình yêu có ngọt ngào không, có ăn được không, hay là như thế nào? Đối với riêng tôi, cái gọi là tình yêu đơn giản lắm, lựa chọn một mục tiêu không ai theo đuổi, phải chấp nhận sự biến mất của nó nhanh chẳng kém gì một cái click chuột, hãy luôn yêu như thể đó lúc ban đầu cũng như lần sau cuối và tiếp tục những cuộc chơi tương tự như thế cho đến khi nào tìm được một tình yêu đích thực.
Nghiêm túc nhé, đứa con trai nào cũng muốn hẹn hò và khóa môi một cô bạn gái xinh đẹp được đúc theo khuôn mẫu đang chuộng ở những viện phẫu thuật thẩm mỹ, được chạm vào một thân hình ngồn ngột luôn thường trực trên internet bênh cạnh chuyên mục văn hóa - giáo dục. Tôi tự hào khi đưa ra một kết luận xứng đáng được đề cử giải Nobel hay mâm xôi vàng, tùy theo suy nghĩ của mọi người khi đọc kết luận của tôi là “Tất cả con trai thì thằng nào cũng chờ đợi một nửa của mình như thế, còn con gái thì luôn cố gắng để trở nên như thế”. Tôi cũng vậy. Hai chân tôi đang mấp mé giữa ranh giới đó và chỉ trực nhảy nhẹ một cái để đứng chung với tất cả. Nếu như tôi không gặp nàng, cũng không gặp gỡ chính bản thân mình thì tôi đã thuộc về số đông và đi vòng quanh cái vòng lẩn quẩn đó rồi. Nếu như tôi chấp nhận đứng lẫn giữa mọi người, tôi đã không gặp nàng và đánh rơi một khoảnh khắc đáng nhớ của cuộc đời.
...
Tôi thấy nàng, chính xác là ngắm nhìn nàng trong một lần chơi đá bóng trên một sân bóng rổ ướt sũng bởi trận mưa đầu hè và ánh nắng chói chang của buổi trưa cuối tháng 6. Sân bóng thì trươn tuột, còn nắng lúc nào cũng biết cách biến những cái đầu đang vã mồ hôi phải bốc hơi lên, làm trào dâng sự thiếu kiềm chế một cách rất tài tình. Trận đấu buộc phải dừng lại vì nhiều lý do, khả năng xảy ra hỗn chiến cũng lớn nhưng không phải điều quan trọng nhất. Mấu chốt nằm ở một cô gái với khuôn mặt và một thân hình chỉnh vào là hỏng đang ngồi cổ vũ với cùng mấy người bạn của mình.
Đối thủ và đám bạn tôi đều cố gắng thể hiện mình trước người đẹp. Trông họ đầy hứng thú khi trình bày tiểu sử của mình cụ thể như thế nào. Nào là đi xe gì, con cháu nhà ai, bố mẹ làm to đến thế nào, nhà cửa thì to đùng ngã ngửa trên phố lớn đến đâu... Đa phần mọi thứ đều có phần phóng đại, nhưng tôi thấy trong mắt những chàng trai đó đã sẵn sàng quỳ mọp dưới chân người đẹp.
Ngay đến cả cậu bạn thân hằng ngày vẫn kiên nhẫn lắng nghe tôi diễn thuyết về sự không hoàn hảo của Android và iOS, so với hệ điều hành di động chưa xuất hiện đang dần hoàn thiện trong đầu tôi, cũng tỏ ra đờ đẫn khi thấy cô ả và uể oải trước những lời tôi nói. Tôi kết thúc buổi học bằng bằng cách đuổi khéo cậu bạn về phía bên kia, rồi tự lẩm bẩm với mình khi chợt nảy ra một ý tưởng mới cho hệ điều hành không tồn tại đó. Tôi ngồi một góc, còn tất cả đang bu quanh chỗ người đẹp ngoan ngoãn như một đàn cừu dưới chân người chăn cừu.
Bởi mặt trời chói chang lúc đó, đã làm tôi bị lóa mắt và mọi giác quan đều trở nên đờ đẫn. Khi mở mắt ra, tôi thấy một ánh sáng dịu mắt hơn xuất hiện trên sân bóng. Đó là nàng, cô gái với mái tóc màu vàng để xõa trong bộ trang phục trắng-đỏ của New York Knicks. Mái tóc của nàng cũng tỏa sang y như mặt trời, nhưng không chói lọi như sự chịu đựng ban nãy của tôi. Nàng có một khuôn mặt, một thân hình dong dỏng hao hao Venus, còn đôi tay lại là của Athena ghép vào. Một đôi tay được đào tạo để chơi bóng rổ, chứ không phải để chải tóc cho búp bê và không cân xứng với thân thể thon thả của nàng.
Nàng cầm trong tay trái bóng, ôm trước ngực như người lính mang khiên để tự bảo vệ. Sự xuất hiện của nàng hội tụ cả sự hoàn hảo lẫn kịch tính để một bước trở thành tâm điểm chú ý của đám đông, nhưng đáng tiếc là vẫn chưa gây được một hiệu ứng dây chuyền đến với những ai đang chen chúc trên hàng ghế sân bóng, bên cạnh người đẹp khác đang tỏa sáng chói lọi.
Nàng là người Việt Nam. Đó là điều tôi nhận ra sau mái tóc vàng ấy và cũng là điểm chung duy nhất giữa nàng và phần còn lại. Cách nàng cầm bóng, ném bóng, nhảy lên đón bóng cứ như thể nào thuộc về thế giới khác. Tuy tôi là tín đồ của bóng đá, nhưng đủ tinh tế để nhận ra cách chơi bóng của nàng không giống với mấy đứa con gái chuyên lởn vởn quanh đây để tìm một bờ vai cao trên 1m80. Tôi cũng nhìn thấy rằng nàng đang hạnh phúc với niềm vui của riêng mình, giống như tôi đang lẩm bẩm bài luận thuyết mà không có ai lắng nghe.
Tôi chú ý đến nàng, nàng nhìn kẻ đang theo dõi mình. Nàng ném bóng, trái bóng lăn về dần về phía tôi, chạm vào đôi chân của tôi. Tôi chặn bóng lại, nàng hất đầu như muốn hỏi “Có chơi không?”. Cầm trái bóng trên tay, tôi nhìn quanh và phát hiện ra rằng chỉ có tôi và nàng sẵn sàng làm một điều gì đó để rồi phát sinh ra những điều đó. Tôi tỏ ra nhà nghề khi đập bộp bộp bóng trên sân ướt sũng nước, nàng cười khi thấy sự hăm hở hiện rõ trên đôi mắt tôi.
Buổi chiều hôm đó, tôi trở thành một quân xanh để nàng tập luyện. Có một sự thay đổi quan trọng đã xảy ra, chúng tôi trở thành tâm điểm của một đám đông còn lớn hơn lúc trước. Cô gái nào cũng muốn là nàng, lũ con trai nhìn tôi với ánh mắt tức tối, khi mỗi lần bàn tay nàng chạm vào một điểm bất kì trên cơ thể tôi trong lúc chơi bóng.
Chúng tôi giải khát bằng chai nước đặc biệt nàng mang theo, môi chúng tôi đều lưu lại vết trên đó mặc dù lâu nay tôi ghét nhất là việc phải chia sẻ một điều tương tự như thế với bất cứ thằng bạn nào. Tôi và nàng cũng giải trí bằng cách tôi kể nàng lắng nghe ý định điên rồ của tôi. Khi mặt trời chuẩn bị nhường chỗ cho mặt trăng, tôi và nàng chia tay.
- Mai em sẽ đến nữa chứ?
- Có thể, vì từ khi về nước em phát hiện ra chỗ này là nơi duy nhất mình không bị lạc.
- Em sinh sống, định cư ở nước ngoài sao?
- Cho đến lúc chết, em về nước thăm họ hàng thôi.
Tôi rời sân bóng cùng với lời khuyên của nàng rằng điều duy nhất tôi thiếu để biến ý định của mình trở thành sự thật, và thuyết phục được người khác chỉ là khả năng diễn thuyết mà thôi. Tôi sẽ cân nhắc đến điều đó, còn trong đầu tôi đang nghỉ về một ý định khác, một ý định quan trọng hơn.
...
Cái giá phải trả để hẹn hò với nàng nhẹ nhàng lắm, tôi chỉ phải chấp nhận một điều kiện đơn giản, rất đơn giản, không thể đơn giản hơn. Trong 3 tháng, không chính xác là 2 tháng để thuyết phục được nàng cũng yêu tôi, để nàng tình nguyện hôn tôi và cùng đắp chung chăn với tôi. Dù cho tôi có làm được như thế, hay chỉ dừng lại ở mỗi lần chơi bóng với nàng, thì cũng phải quên nàng ngay tức khắc như thể chúng tôi chưa bao giờ biết nhau. Một điều kiện phũ phàng cho một tình yêu đầy ắp những mộng mơ.
Tôi chấp nhận điều kiện đó. Nàng mỉm cười và nói tôi là đứa dại khờ theo đúng nghĩa đen, chứ không phải là khen đểu.
Nàng lớn lên trong một môi trường bình đẳng, ở một đất nước cho phép nữ sinh vô tư dọn toa lét nam khi bị phạt và nam sinh tự do trong việc thành lập một hội thích mặc quần dây của phụ nữ vào ngày cuối tuần, nên bao giờ nàng cũng là người chủ động trong mọi việc. Thậm chí nàng còn tạo hết cơ hội này đến thời cơ khác, để tôi có thể chinh phục được nàng. Đó hẳn là một lợi thế, nhưng nếu như lần nào tôi không thuyết phục được nàng, thì ngay lập tức nàng sẽ khúc khích cười giống như đang xem “Gặp nhau cuối năm” để tưởng thưởng cho sự cố gắng của tôi.
Nàng thẳng thắn đặt vấn đề với tôi là có cần biết nàng có còn là con gái không, tôi có nghĩ là nếu như nàng không còn thì liệu tôi có cho nàng là đứa con gái gặp ai cũng cho không. Nàng hạ nhiệt câu chuyện bằng lời cam kết sẽ không hỏi tôi cô gái tôi vừa liếc nhìn đẹp hay nàng đẹp. Nàng cũng sẽ không đưa tôi lên ghế điện nếu phát hiện trong ví tôi có cả kẹo cao su lẫn bao cao su, vì cả hai thứ đó nàng cũng cất trong một góc túi xách của mình. Nàng cho rằng một thanh niên làm như vậy là khôn ngoan và rất bình thường. Nàng còn nói rằng đó là quyền tự do tối thiểu của một con người sống trong một đất nước tự do. Nàng ngạc nhiên khi tôi nói rằng bọn trẻ ở nước mình lại thích hành hạ và luôn chơi trò hỏi xoáy đáp xoay với nhau và tình yêu sẽ không thể sống thiếu bằng những câu hỏi, những sự vặn vẹo như thế.
- Anh nghĩ đó là một kiểu lãng mạn rất riêng của bọn anh. Anh đánh giá cao điều đó hơn việc viết thư tình, hay cầm ghi-ta gẩy trước cửa nhà người mình yêu.
Nàng cười rũ rượi khi nghe tôi nói vậy và ghi nhận là tôi đã ghi điểm với nàng.
...
Thật xấu hổ khi phải thú nhận rằng việc chạy bộ cùng nàng trong buổi sáng, lại là một cách có thể chấm dứt cuộc đời của tôi. Nàng có một sức bền gấp đôi tôi, nàng đi bộ còn tôi thì phải chạy, nàng chạy thì tôi bắt xe bus đuổi theo. Nhưng tôi lại giành chiến thắng trong việc đánh chén trứng vịt lộn, trước cái nhăn mặt của nàng. Nàng nói nàng sẽ kiện tội vì tội ngược đãi động vật, còn tôi lý giải với nàng là mình đang giúp cho người bán trứng làm giàu. Đi uống cà phê Hàng Hành, nàng gọi liền hai cốc và đổ lẫn vào nhau, rồi một ngụm hết không còn một giọt. Nàng thấy lạ trong cách thưởng thức cà phê của tôi. Nàng so sánh rằng ở Mỹ họ uống là để tỉnh tảo, chứ không phải là cảm nhận và đưa lên tầm nghệ thuật như ở nước nhà, nhưng nàng thích cách thứ hai hơn và đã gọi 1 cốc cà phê nữa. Nàng chỉ không hài lòng một điều là ở Hà Nội không nhiều nơi bán tampon phổ biến như băng vệ sinh mà thôi.
Một lần chúng tôi đi qua một đại học chuyên về nhưng cái gì có thể đi được, từ hai bánh, bốn bánh hoặc chẳng có cái bánh xe nào cả. Nàng ngạc nhiên khi không thấy một phương tiện thực tập nào đập vào mắt khi chúng tôi lướt qua. Tôi giải thích cho nàng biết là những ai học ở đấy phải thuộc lòng các lý thuyết khô khan như một công thức tỏ tình không còn ưa chuộng.
- Em biết một trường tương tự như thế ở Mỹ, họ cho phép bọn em lựa chọn một cái đạp bánh cho đến một xe cần cẩu nặng 18 tấn. Nàng tiết lộ.
Đáp lại sự khai sáng đó, tôi bỏ nàng lại giữa đường, giữa 1 chiếc xe bus và 1 chiếc xe tải. Nàng gào thét, năn nỉ tôi quay lại đón nàng. Nàng sợ hãi thật sự. Lên xe, nàng co rúm như một con thỏ bị săn đuổi, tôi hối hận không nói lên lời.
...
Một điều đặc biệt ở đây và cũng là thử thách khó nhất nàng yêu cầu ở tôi. Mọi thứ tôi nói với nàng từ những cái bao la nhất, cho đến nhạt nhẽo nhất, đều phải trở thành sự hùng biện có sức thuyết phục người khác. Khó khăn hơn, tôi phải thực hành điều đó ngay lập tức. Ăn một cốc tào phớ sữa đậu nành rất dễ, nhưng để diễn giải cho chị chủ hàng hiểu được tại sao lại ngon và ngọt như thế lại là một chuyện đứng bên kia chiến tuyến. Giống như việc nói thích một ai đó thì cực kì, cực kì đơn giản nhưng để thuyết người đó thì cả một quá trình phức tạp và cần đến những thủ đoạn nhất định. Lần đầu tiên khi nàng đề nghị tôi làm như vậy, tôi đã cười và nhận được cái trừng mắt và giọng nói nghiêm nghị của nàng
- Em đang rất nghiêm túc đấy!
Mọi người đều nghĩ tôi là đứa có vấn đề khi làm như vậy. Trong mỗi lần như vậy, tôi sẽ bỏ cuộc nếu như không thấy nàng mỉm cười với mình. Đó là lúc tôi cảm thấy nàng nhìn tôi đầy tự hào nhất. Đó là lúc tôi thấy mình trong mắt nàng.
Song song với điều đó, tôi còn học tiếng Anh với nàng. Nàng không quên tiếng mẹ đẻ, chỉ là nàng muốn trang bị cho tôi những dụng cụ đầu tiên để cụ thể hóa ước mơ của mình. Từ việc phát biểu ý tưởng cho đến cách truyền đạt đến mọi người và bây giờ là dành cho số đông chứ không phải là một nhóm người nữa. Nàng nhấn mạnh rằng số đông này sẽ nhìn nhận những lời nói của tôi theo hai hướng, chỉ không phải là một đường duy nhất mà số ít dành cho tôi.
...
Tuần thứ 2 trong tháng thứ 2. Tôi đã hôn nàng, nhưng là hôn vào má, một cách chào buổi sáng và chia tay vào buổi tối, như bao người bạn khác của nàng. Hôm nay nàng gọi cho tôi vào lúc 4 giờ, nàng muốn đi chơi xa, đi ra ngoại thành. Đây không phải là lần đầu tiên nàng đòi hỏi tôi chuyện đó. Chúng tôi đã lên Hà Giang vào ngày trái mùa, chỉ để nàng tận mắt nhìn thấy đồng ruộng xen lẫn núi đá vôi giữa chân trời mênh mông. Chúng tôi trầm trồ đầy thán phục khi đứng ở trong nhà thờ đá Phát Diệm, giữa những cột gỗ lim nặng hàng tấn và cùng chiêm ngưỡng một cung thánh mạ vàng Tôi và nàng cũng đã ngồi dưới dải Thác Yếm ở Mộc Châu trong tình trạng ướt như chuột lột, khi nàng cố níu vào tôi để ngắt một bông hoa dại.
Lần này nàng muốn đến Đường Lâm. Chúng tôi khởi hành sau đó 30 phút và đến ngôi làng cổ trước cả lúc người làm ruộng đầu tiên xuống ruộng. Suốt chuyến đi, nàng ngủ trên vai tôi, một chút nước bọt từ miệng nàng nhỏ vào áo tôi, một khoảnh khắc ướt át hiếm hoi của chúng tôi.
Tôi đã đến đây nên không cần phải mặt trời lên đến đỉnh đẩu, mới dẫn nàng đến những chỗ thú vị nhất. Tôi nói toàn bằng tiếng Anh có pha tiếng Việt như một tay hướng dẫn viên kiêm tài xế. Nàng hài lòng khi thấy sự tiến bộ của tôi. Khi tôi và nàng ngồi uống trà mạn, chủ nhà tưởng hai đứa là Việt kiều vì toàn nói bằng tiếng chữ người Mỹ mới hiểu. một đoàn khách du lịch Nhật Bản ghé thăm làng. Nàng chạy ra chèo kéo họ là chúng tôi thanh niên tình nguyện hướng dẫn cho du khách muốn tìm hiểu về Đường Lâm. Họ hơi ngần ngại, nhưng trước câu nói mọi thứ sẽ “Free” của nàng thì mọi chuyện đã khác. Nàng vốn luôn có những ý nghĩ rất kì lạ, nàng tha thiết cầu xin họ đến cuối ngày sẽ đưa ra một bản đánh giá giữa tôi và nàng ai làm họ hài lòng hơn trong sự ngạc nhiên của tôi và họ.
-Anh đừng làm mất mặt người Việt Nam đấy. Nàng cảnh báo.
Cuộc đọ sức kéo dài từ sáng cho đến xế chiều, khi tôi và nàng cùng chìa ra bảng
đánh giá. Tôi được những du khách đó đánh giá cao hơn nàng, dù cho tôi nói không trôi chảy bằng nàng. Trong đó có một người đánh giá rất cao những gì mà tôi cho là chuyện phiếm. Ý tưởng của tôi. Trước khi tôi kịp nói vài lời tự mãn thì nàng ôm chầm lấy tôi mà hôn.
Đó là một nụ hôn không thể diễn tả bằng lời, bằng chữ viết mà chỉ có thể là cảm xúc đổi lấy cảm xúc. Tôi hôn nàng với tất cả khao khát, nhục cảm cùng tình yêu bùng cháy bấy lâu nay. Nàng đã chấp nhận tôi là tình yêu tiếp theo của mình, như một điều tất yếu sau một thời gian chờ đợi và thử thách lẫn nhau.
...
Ngồi trước ao làng ngắm nhìn những con cá đớp mồi, nàng hỏi tôi sau khi đã chinh phục nàng thì còn mục tiêu phấn đấu nào nữa không. Tôi nhìn nàng miễn cưỡng cười.
- Trong mắt người lớn, bọn anh chỉ là một đám trẻ con không đập phá thì cũng ghẹo gái suốt ngày thôi. Những đứa có điều kiện hơn thì không bán quần áo thì cũng cho vay lãi cả. Không ai tin bọn anh có thể làm được điều gì đó ra hồn.
-Vậy anh muốn làm gì? Em nghe nói ở đây không thiếu tỉ phú làm giàu từ gỗ, bán sữa hay là bán cá, hoặc theo cách anh nói cả. Nàng mỉa mai
-Anh không biết, anh muốn làm một điều gì đó lớn lao như Steve Jobs hay Bill Gates nhưng đây là Việt Nam chứ không phải ở Mỹ.
Nàng thấy rõ sự tuyệt vọng và chán chường của tôi qua cả lời nói đến ánh mắt, nên đã chủ động chuyển sang chủ đề khác. Nàng thích nụ hôn của tôi, cách tôi hôn và cách tôi ôm nàng. Chúng tôi dành thời gian còn lại ở Đường Lâm để thực hiện lại điều đó không biết bao nhiêu lần, mà vẫn thấy không đủ và không muốn dừng lại
...
Tôi sống trong tình yêu cũng như chấp nhận tình yêu đó chỉ còn tính bằng ngày. Một sự thật phũ phàng, trắng trợn và khó chấp nhận như việc phát hiện ra những câu chuyện tình yêu đẹp hơn trong phim đều do những thằng thất tình viết nên. Trong thời gian này tôi đón nhận những thông tin trầm bổng, vui thì vui hơn tết, buồn thì giống như tiễn người mình yêu vào nhà thờ làm đám cưới với thằng khác.
Tôi nhận được một cái hẹn ở New York và một lời chia tay ở Hà Nội.
Một cuộc gặp gỡ, một câu chuyện, một cái bắt tay và một địa chỉ email đã đưa tôi đến được thiên đường dưới mặt đất. Du khách tỏ ra lắng nghe những gì tôi nói ở Đường Lâm nhất là một giáo sư. Ông ấy ấn tượng với ý tưởng của tôi và sẵn sàng làm bảo hộ cho tôi sang Mỹ để biến ý tưởng đó thành sự thật. Đổi lại vị giáo sư đáng kính ấy sẽ nắm giữ một nửa giá trị của sự hợp tác này
Còn nàng thì nửa đùa nửa thật khi nói rằng mình phải về Mỹ vì họ hàng không chịu nổi những tiếng đập bóng và những bài rap tiếng Anh đầy những câu chửi thề nàng nghêu ngao hát hàng ngày trong nhà tắm. Nàng cười khi nói đến sự chia tay, còn tôi cố gắng tìm một lý do nào đấy để bật cười cùng nàng. Nhưng không được.
Chúng tôi nói với nhau điều đó rồi không đứa nào nói thêm lời nào nữa. Cả hai lặng thinh và ra vẻ nghiêm trọng hơn cả lần hẹn đầu tiên, cũng chẳng có nụ hồn ướt át nào cả.
Ngày hôm sau, trong khi đang ngồi cole văn phòng công ty mà tôi đang là lập trình viên tập sự, thì bất ngờ nàng xuất hiện. Hôm đó là thứ 7, chỉ mình tôi còn mình tôi ở lại khi đã 6 giờ tối. Văn phòng tôi có buồng tắm đẹp lắm, đến khách sạn 5 sao còn phải ghen tị.
Xuống tầng 1 đón nàng, tôi nhận thấy ở nàng có sự khác biệt. Nàng trang điểm, nàng để kiểu tóc quyễn rũ, nàng mặc một chiếc quần short khêu gợi và ánh mắt nàng nhìn tôi đắm đuối. Trên tầng thì có một văn phòng không còn một mống người, có thể chốt cửa lại. Nhà tắm thì sạch và đẹp hơn cả yêu cầu, còn mấy ông bảo vệ đang bận rộn với trận cờ. Trong ví thì tôi có sẵn vài chiếc bao cao su mới mua. Chẳng có gì khó khăn trong việc tiên đoán truyện gì sẽ xảy ra tiếp theo cả.
...
7 giờ tối, tôi ôm chặt nàng trong vòng tay khi cả hai đang ngắm nhìn thành phố khi đêm xuống. Nàng mặc chiếc áo sơ mi trắng hơi nhàu của tôi, đôi chân trần với mấy vết sẹo do chơi bóng rổ lộ ra. Lúc trước trong nhà tắm tôi đã hôn chúng. Tôi mân mê gò má đáng yêu của nàng trong khi chủ nhân của nó không lộ ra một chút cảm xúc nào. Tôi đặt tay lên ngực nàng và nhận thấy tim nàng không đập nhanh như trái tim mình.
- 3 ngày nữa em phải về nhà rồi.
- Sao bây giờ em mới nói cho em biết?
- Có cuộc gặp gỡ nào mà không phải chia tay sao. Hơn nữa chúng ta đã nhất trí từ trước rồi.
- Em cảm thấy thế nào khi đến đoạn cuối đường, còn anh thì biết rõ nỗi buồn hơn bất cứ ai.
- Khóc mãi thì nước mắt cũng sẽ hết, những vết thương lâu ngày rồi sẽ lành, anh với em cũng phải lớn lên thôi để có thể làm quen và bắt đầu lại những chuyện giống như thế này. Em ghét người em yêu nói rằng “Anh sẽ thế nào đây, anh sống thế nào đây” khi phải nói lời chia tay.
Rồi nàng ôm chầm lấy tôi khóc nức nở, khóc như chưa bao giờ được, khóc như không chấp nhận sự thật do chính nàng đem đến. Nàng siết chặt lấy tôi, mếu máo nhắc đi nhắc lại một câu não nề “Em không thể yêu anh, em không thể yêu anh, em không thể yêu anh”.
Tôi bất lực trước tất cả.
...
Cả ngày hôm sau, tôi nhắn tin hay gọi điện cho nàng đều không được. Linh cảm, chính xác là tôi tuyệt đối tin tưởng vào viễn cảnh đã xảy ra trong đầu, tôi xin phép giám đốc về sớm vội tạt qua nơi nàng ở.
Nàng đã đi rồi.
Nàng đi ngay sau buổi tối hôm đó, nàng đi mà không nói với tôi những lời sau cuối, nàng không đợi tôi tặng nàng món quà chia tay, nàng đi mà không cho tôi lấy một con số khô khan để tìm lại nàng. Nàng luôn như vậy, nàng là người con gái mang cho tôi vô vàn giấc mơ và cũng là người đem đến sự xót xa vô cùng.
...
Lúc này tôi đã đến Mỹ, đã sống một căn hộ tồi tàn hơn cả chung cư thời bao cấp ở New York. Tôi đã bắt đầu một cuộc sống mới, một cuộc sống mới và một cô bạn gái mới. Mọi thứ đều bắt đầu lại từ vạch xuất phát và tôi nhận ra rằng, những người trẻ như tôi chịu đau đớn rất giỏi, đứng dậy rất nhanh sau những cụ trượt ngã tưởng như không thể gượng dậy.
Giống như trước đây, tôi với nàng lại ở cùng sống trong một thành phố, cùng đi trên những con đường và chụp ảnh chung với ai đó trước quảng trường Thời Đại. Bằng nhiều cách, tôi đã tìm thấy nhà nàng và tôi cũng tin rằng, nàng biết chỗ tôi ngủ nằm ở đâu. Tôi đã đứng trước cửa nhà, đã định bấm chuông nhưng rồi lại bỏ đi. Có những lần tôi cảm nhận thấy hình bóng nàng lởn vởn ở hàng lang chỗ mình ở, nhưng lại không bao giờ thấy nàng. Tôi nhận thấy đó không phải là ảo ảnh, nhưng có một sức mạnh vô hình đã ngăn cản tôi và nàng gặp nhau.
Chúng tôi nhận ra rằng yêu lại từ đầu còn dễ hơn là một lần nữa trở lại ở bên nhau. Chúng tôi nhận ra rằng tình yêu của chúng tôi chưa đủ sâu sắc để trở thành một thứ không thể thay thế.
Chủ Nhật vừa rồi, tôi tay trong tay với nhân tình mới, tôi gặp lại nàng đang cười nói ríu rít với một anh chàng. Chúng tôi nhận ra nhau, mỉm cười chào nhau như hai người bạn hoặc hai người cùng dòng máu gặp nhau trên con đường lạ. Tôi và nàng đều yên trí là tình yêu trước đã chết, đã không còn ám ảnh về nó nữa và bắt đầu một tình yêu mới.
Khi màn hình điện thoại nháy sáng, dòng note “Đón Chi!” hiện ra cùng mấy đốm pháo hoa lụp bụp khá vui nhộn. Minh lao vội vào phòng tắm, tỉa bớt chút lông mày (mà Chi vẫn hay chê rậm rạp, nhìn rất… dữ dằn), rồi cạo râu, rồi tắm táp. Kệ cho nước từ vòi sen có chảy tràn vô miệng, anh vẫn ê a đoạn điệp khúc của bài hát Trái tim thật thà: “Vắng em, phố xưa nay thưa người lắm. Nhớ tiếng nói em, con chim họa mi hót xa xăm…”
Sau khi lau qua loa mái tóc, Minh xịt một ít gel vào lòng bàn tay và bắt đầu chải chuốt. Kiểu tóc mới cho một ngày vui mới! Mỉm cười hài lòng với diện mạo mới của mình trong gương, rồi chẳng mấy chốc, anh nhận ra là mình đang… chẳng mặc gì. Mà anh cũng cũng quên chuẩn bị quần áo mới để thay. Thế là, cửa phòng tắm bật mở toang hoác, và anh cứ thế bước ra. Chẳng chút ngại ngùng. Ừ, việc gì phải ngại ngùng! Khi những kẻ bất đắc dĩ chứng kiến anh, chẳng có ai, ngoài đám sẻ nâu đậu bên ngoài cửa sổ.
Cả phòng trọ này là của Minh. Hai gã bạn cùng lớp cùng phòng, ngay khi nhận được bằng tốt nghiệp tạm thời, đã hối hả về quê nộp đơn xin vào trường chuyên, hoặc trường chuẩn quốc gia của tỉnh.
Thật khổ cho đám sinh viên sư phạm mới ra trường! Họ chỉ có đúng một tháng bảy để rải đơn khắp các trường trung học nhằm tìm kiếm cơ hội trở thành giáo viên. Và nếu như không được trường nào chấp nhận, họ phải đợi đến tháng bảy năm sau, hoặc phải tìm một việc làm khác ngoài sư phạm. À, còn có một hướng đi khác, giống Minh với Chi, đó là học lên cao học. Minh tốt nghiệp đại học loại giỏi nên được tuyển thẳng, còn Chi thì phải thi. Nhưng anh sẽ giúp cô ấy ôn luyện. Dễ mà!
Áo quần tươm tất, Minh gọi cho Vân - cô em họ và cũng là bạn cùng phòng của Chi để hỏi về mớ thịt cá rau quả mà anh nhờ cô bé đi chợ giùm. Vân bảo anh yên tâm, mọi thứ anh dặn đã có mặt đầy đủ, tươi mới và chen chúc nhau trong tủ lạnh. Rồi, cô bé thông báo sẽ qua nhà bạn chơi, trả lại không gian cho hai người. Minh mỉm cười, hứa sẽ để dành phần ăn cho cô bé, rồi tắt máy, ùa ra đường.
Đường phố Sài Gòn có phần tinh sạch sau cơn mưa ban trưa. Bầu trời vẫn xám đục thế thôi nhưng đã có vài ba chớm nắng. Hơn 3g chiều, còn quá sớm để Minh chạy ra bến xe đón Chi. Cô ấy thường đi xe Phương Trang lúc 8g 30 sáng. Và chiếc xe thường về đến phố Tây ba lô lúc 6g chiều.
Có điện thoại. Minh tấp vội vào lề đường. Anh tưởng Chi gọi. Nhưng không phải, là Duy. Hắn rủ rê cà phêKhúc ban chiều.
- Bữa khác được không? - Anh hỏi, gần như hét lên giữa phố xá ồn ào.
- Không được đâu! Bữa nay tao đưa thiệp cưới. - Hắn còn hét lớn hơn. Thiệt hả trời!? Anh cảm thán trong đầu, rồi lại nói như hét:
- OK, tao tới liền.
Minh chán nản đút điện thoại vào sâu trong túi quần. Vũng nước đọng trước mặt anh chợt nổi sóng lăn tăn. Một vài giọt nước từ đâu bỗng đâm sầm vào mắt kính. Mưa?
Nói đúng hơn là mưa bóng mây.
Minh hối hả phóng xe đi. Nhưng anh nhanh chóng nhận ra đó là quyết định sai lầm. Mưa bắt đầu nặng hạt và anh buộc phải dừng lại bên đường để mặc áo mưa. Khi đã an toàn trong chiếc áo cánh dơi to sụ, Minh chạy xe chậm lại. Anh muốn trí hoãn cuộc gặp gỡ Duy.
Trên vỉa hè, dưới những mái hiên, nhiều người tấp vào trú mưa. Minh nhìn lướt qua những gương mặt xa lạ ấy. Và anh chỉ bắt gặp những nụ cười. Hình như trong cơn mưa nắng, mọi gương mặt đều sáng lên, khiến những đường nét cau có muộn phiền hoàn toàn biến mất.
Đường phố sáng lên. Những hàng cây bên đường cũng sáng lên. Và khuôn mặt Minh giãn ra thành một nụ cười. Và anh lại lảm nhảm hát khúc ca quen thuộc: “Vắng em, phố xưa nay thưa người lắm. Nhớ bóng dáng em, thông reo lời ca thiết tha…”
***
Mưa đã tạnh dọc đường nhưng đến tận quán cà phê Minh mới cởi áo mưa ra. Trời hửng nắng. Anh hơi ái ngại khi thoáng thấy Duy ngồi trong góc quán, một mình. Tuy nhiên, việc ngồi dưới những tàn cây ẩm ướt và hít thở nguồn không khí mát lành khiến anh cảm thấy thoải mái hơn trong cuộc nói chuyện cùng gã bạn.
- Sao cưới sớm vậy? - Minh vừa hỏi vừa săm soi tấm thiệp mời. Nổi lên giữa những dòng chữ màu trắng bạc in sẵn, hai chữ BẠN MINH được viết tay xấu xí, xuề xòa.
Minh không nghe rõ câu trả lời của Duy lắm. Anh đang thắc mắc sao hắn chỉ mời mỗi anh. Hắn thừa biết anh với Chi là một cặp mà!
- Còn thiệp mời của Chi đâu? Đưa tao cầm luôn cho! - Minh nói, hơi khó chịu.
- Không cần. Em Chi về Nha Trang dạy học luôn rồi. Ủa… Bộ mày chưa biết hả? - Duy trả lời rồi hỏi lại anh với vẻ mặt khoái chí.
Nhìn cái mặt kìa, làm như hắn hiểu Chi hơn mình vậy! Nghĩ vậy, Minh nhếch mép cười. Nhấp thêm một ngụm cà phê, nói thêm vài ba câu trời ơi đất hỡi, rồi anh nói bận, đứng dậy ra về. Bỏ mặc Duy với xấp thiệp cưới trên tay đang ngáp ngắn ngáp dài ngồi đợi những người bạn khác tới.
Minh không thiện cảm với Duy lắm! Cái gã mồm năm miệng mười ấy đã từng khiến Chi phải vật vã khóc thương mối tình đầu. Không biết cô gái nào lại có đủ bản lĩnh để trói buột gã trai đa tình nhất khoa Toán – tin học?
Mà, ai nói với hắn là Chi về Nha Trang dạy học?
Thật ra, cả Minh và Chi đều muốn về dạy tại trường L. , ngôi trường cấp III mà cả hai cùng theo học. Nhưng trường cũ năm nay chỉ có 1 chỉ tiêu cho giáo viên môn toán, để điền vào chỗ trống của cô Thái Hòa mới về hưu. Đắn đo đã đời, cuối cùng cả hai quyết định ở lại Sài Gòn để học lên cao học.
- Nhưng mà, 2 năm nữa, khi tụi mình học xong cao học, chắc gì trường L. đã chừa ra 2 chỗ cho tụi mình!? - Một lần, Minh băn khoăn. Thì Chi nhí nhảnh:
- Kệ. Ai biết ra sao ngày sau!
Ừ, ai biết ra sao ngày sau. Có khi Minh và Chi cùng ở lại Sài Gòn dạy học. Chỉ cần hai đứa được ở gần nhau. Minh đã nghĩ như vậy đó.
***
Cửa phòng Chi bật mở. Như một thói quen, Minh lao tới nhảy ùm lên tấm đệm đặt ở góc phòng. Cộm vai anh là cuốn sách Chuyện con mèo dạy hải âu bay, anh đã mua tặng Chi trong một lần lang thang nhà sách. Vì cô ấy bảo thích nét chữ uốn lượn của tựa sách và cả thiết kế bìa. Chiếc đồng hồ trên bức tường đối diện chỉ 4g35. Đó là chưa kể Minh đã chỉnh cho nó chạy sớm hơn 15 phút để Chi khỏi phải vội vàng.
Vẫn còn sớm để làm mọi thứ.
Minh giết thời gian bằng việc nhấm nháp cuốn sách. Câu chuyện mở đầu không thu hút lắm. Đọc tới trang thứ ba anh đã ngáp dài…
***
Khi Minh giật mình thức tỉnh, chiếc đồng hồ treo tường lạnh lùng chỉ 6g40. Ôi trời, Minh hấp tấp bước tới bồn rửa chén vốc nước rửa mặt. Giờ này mà Chi vẫn chưa tới nơi sao? Giờ này mình chạy ra bến xe chắc còn kịp! Nhưng mà ai sẽ chuẩn bị bữa tối lãng mạn cho cả hai? Nghĩ ngợi chốc lát, anh quyết định biến sai lầm ngớ ngẩn thành một bất ngờ thú vị.
Gửi cho Chi tin nhắn “Vô SG rồi em tự bắt xe ôm về nhé. Tối nay anh bận.”, bật desktop và nhấp chuột cho âm nhạc của Lê Hiếu trôi bềnh bồng khắp căn phòng, rồi Minh hăm hở bắt tay vào bếp.
Sự thật là Minh nấu ăn rất ổn. Dù không ưa thói kiêu ngạo của anh, Chi vẫn phải công nhận điều này. Anh còn có thói tỉa tót rau củ trang trí món ăn rất công phu…
***
Tin nhắn của Chi đến mười lăm phút sau đó khiến Minh sửng sốt đến bàng hoàng. “Xin lỗi anh. Em đã xin vào được trường L. Chắc em không vô SG nữa.” Cứ như ai đó vừa đọc thành tiếng thật to tin nhắn của ai đó, chứ không phải anh với tin nhắn của Chi.
Chiếc muỗng lớn Minh dùng để nêm canh run lẩy bẩy trong tay anh một lúc rồi rơi tự do xuống nền nhà. Tiếng kim loại vang lên chói lói.
Hít một hơi thật sâu, và thở ra một cái thật dài, rồi anh bình tĩnh bấm phím gọi Chi.
Đến cuộc gọi thứ ba, dường như cô ấy đã có đủ can đảm để nghe máy.
- Sao em lại làm thế với anh? – Minh không thể ngăn giọng mình thôi run rẩy.
- Em sợ… Nếu cả hai cùng nộp đơn về trường L., em sẽ không chọi lại anh. - Chi trả lời bình thản.
- Nhưng chúng ta đã thống nhất học cao học rồi mà!
- Đó là ý định của anh. Không phải của em. Em… học tệ lắm. Anh biết mà!
Im lặng. Hình như Minh khóc. Sao cô ấy không nói điều đó với anh sớm hơn? Rốt cuộc cô ấy có yêu anh không? Hay là hai năm qua, cô ấy ở bên anh mà trong đầu đầy rẫy sự toan tính?
- Em có yêu anh không? - Rốt cuộc, Minh đã bật hỏi thành tiếng. Lúc đó, anh hi vọng Chi trả lời có, em sẽ ở Nha Trang chờ anh.
Nhưng cô ấy im lặng. Rồi anh nghe có tiếng thở dài. Mãi một lúc sau, câu trả lời có cũng như không của Chi mới vang lên từ nơi nào xa lắm:
- Chắc em không cần phải nói ra đâu… Anh biết mà!
Nhưng... Minh biết gì? Trời đã sập xuống trước mặt anh rồi, anh còn biết gì nữa đâu…
***
Trong căn phòng nhỏ, bữa tối hoàn hảo đã được dọn ra. Lung linh ánh nến. Nhưng Minh đã bỏ đi từ lúc nào. Chỉ còn mỗi Lê Hiếu. Anh ta cứ vô tư hát đi hát lại bài hát Trái tim thật thà.
- “Không có lý do gì để sống, nhưng cũng chẳng có lý do gì để chết. Cách duy nhất để chúng ta thể hiện sự khinh rẻ đối với cuộc đời là chấp nhận nó. Cuộc sống không đáng để bận tâm đến cả việc rời bỏ. Vì lòng từ bi, ai đó có thể dư thừa mối bận tâm về việc phải sống, nhưng còn bản thân họ thì sao? Tuyệt vọng, thờ ơ, phản bội, trung thành, cô đơn, gia đình, tự do, trọng lượng, tiền bạc, nghèo đói, tình yêu, không có tình yêu, giang mai, sức khỏe, giấc ngủ, mất ngủ, ham muốn, bất lực, tầm thường, nghệ thuật, trung thực, vô danh, vô vị, thông minh – chẳng có gì để phải ầm ĩ cả. Chúng ta biết quá rõ rằng những thứ đó là hiển nhiên, chẳng việc gì phải quan tâm đến chúng!”
- Uhm… anh đang nói gì vậy?
- Em dậy rồi à? Không có gì đâu, chỉ là một câu trích dẫn anh vừa đọc được.
- Trời đang mưa hả anh?
- Em chưa tỉnh rồi, lúc nào mà trời không mưa, dụi mắt đi nào.
- Dạ, em nhớ rồi. Ở đây lúc nào trời cũng mưa, và sấm chớp nữa. Nhưng nhờ vậy mà chúng ta sẽ không phải đi đâu nữa, chỉ cần ở lại đây thôi…
- Đến mãi mãi.
- Vâng, đến mãi mãi. Anh ôm em nhé?
- Anh vẫn ôm em đấy thôi, anh luôn ôm lấy em mà!
- Không phải, tay anh đang đặt ở trên giường kìa, em muốn tay anh đặt lên vai em! Em thấy sợ, lỡ như anh biến mất, và em chỉ còn lại một mình. Em không muốn ở đây một mình, em sẽ chết mất, em sợ mưa và sấm chớp.
- Em sẽ không phải ở một mình đâu, anh hứa…
- Kể em nghe về câu trích dẫn đi, nghe có vẻ không vui cho lắm, của một kẻ chán đời hả anh?
- Là một nhà thơ, em nói đúng, có lẽ là một nhà thơ chán đời, hoặc nhìn cuộc sống theo cách khác với mọi người.
- Em có thấy nhà thơ nào nhìn mọi thứ giống những người khác đâu?
- Ông ấy thì rất đặc biệt, để anh nhớ lại tên, Jacques Rigaut, người Pháp, anh cứ nghĩ là nhà thơ Pháp thì bắt buộc phải lãng mạn. Nhưng hình như phạm trù lãng mạn cũng không có nhiều giới hạn như anh tưởng, ông ấy thích chơi đùa với cái chết. Lần đầu tiên anh thấy một người sống và chết như ông ấy, và nó tác động đến anh rất nhiều!
- Em nghĩ là ông ấy đã tự tử, đúng không?
- Anh ngạc nhiên đấy, sao em biết được, em đã nghe qua về ông ta à?
- Không, em chưa hề. Nhưng kết cuộc của những suy nghĩ về cái chết thì thường là cái chết mà. Em chỉ đoán bừa thôi, nhưng em tin là mình đúng. Và nó đã đúng. Nhưng chẳng có gì phải ngạc nhiên cả, nếu em sai, thì em sai thôi, và chúng ta sẽ chẳng phải nói về sự ngẫu nhiên này. Tuy vậy, em vẫn không thấy ấn tượng gì đâu, nếu ông ấy tự tử thì đó là quyền của ông ấy, và mỗi ngày có biết bao nhiêu người tự cho mình quyền đó, có lẽ có nhiều nhà thơ hơn chúng ta tưởng.
- Năm 19 tuổi, Jaques nói với mọi người rằng sẽ tự cho mình 10 năm để sống, và năm 29 tuổi, ông ta làm đúng lời mình nói. Em biết không, ông ấy chọn một ngày đã định trước, và ghim một viên đạn qua tim mình. Ông ấy là thần chết của chính mình từ trước đó 10 năm. Anh nghĩ đó là một điều đáng để suy nghĩ.
- Lần đầu tiên em nghe thấy đấy, em không ngờ là có cách sống này. Anh bận tâm điều gì?
- Vì sao ông ấy lại làm thế?
- Em chưa hiểu, không phải vì ông ấy đã tự quyết định trước rồi sao?
- Là 10 năm em ạ, đó là một thời gian dài, con người sẽ phải thay đổi. Nếu nói rằng là do lòng tự trọng, rằng ông ta là một kẻ giữ lời hứa điên cuồng đi nữa, thì không thuyết phục. Anh đoán rằng Jaques là kiểu người không quan tâm đến dư luận, ông ta sẽ không vì nỗi xấu hổ mà tự tước đi mạng sống. Nếu ông ta không làm theo lời đã nói cũng chẳng ai chú ý và trêu chọc đâu, nếu có người nào đó nói với em: “Nghe này, 10 năm sau tôi sẽ tự tử đấy, tôi sẽ làm điều đó cho xem”, thì em sẽ chỉ cười thầm trong bụng thôi. Em sẽ quên ngày sau ngày thứ hai, và vì hiển nhiên là gã đó sẽ không làm như thế, em sẽ chẳng nhớ nổi đã từng có một việc như vậy xảy ra sau đó 10 năm. Người ta chỉ bận rộn với cuộc sống của mình. Anh nghĩ Jaques thừa biết điều đó.
- Biết đâu là một sự ngẫu nhiên hả anh? Thời điểm ông ta gặp một vấn đề gì đó trong cuộc sống, khiến ông ta muốn ra đi, rồi bỗng nhớ lại lời hứa của mình khi trước. Em hiểu cảm giác đó, ông ta thấy giống như số phận đã sắp đặt sẵn và ta có thể cảm thấy được. Rồi chúng ta hoàn toàn tin vào nó, và chúng ta thực hiện nó. Khi một ý tưởng được cấy vào đầu rồi thì nó sẽ bám rễ vĩnh viễn ở đó, anh biết mà.
- Cũng có thể. Nhưng anh tin vào một cuộc tìm kiếm hơn.
- Một cuộc tìm kiếm?
- Phải, ông ta tự cho mình 10 năm để tìm ra ý nghĩa để sống. Rằng ngay từ năm 19 tuổi, đầu óc của Jaques đã vượt qua những giới hạn suy nghĩ bình thường. Ông ta thấy mọi thứ đều vô nghĩa, cần gì sống khi phải chết đi? Điều gì ở thế giới này, giữa những phạm trù đạo đức, phạm trù xã hội, giữa những thứ đẹp và không đẹp, tất cả đều phù phiếm đối với cái chết, ông ta muốn tìm một điều gì đó có nghĩa để giữ bản thân mình lại trên đời. Thời hạn đến và tiếc thay, Jacques không tìm được. Một cuộc kiếm tìm bản thân, em biết một câu trích dẫn nổi tiếng khác của ông ấy là gì không?
- Ôi, em xin lỗi!
- Sao thế em?
- Anh… anh ôm em chặt hơn được không, tay anh lại rời khỏi em…
- Anh xin lỗi nhé, anh không để ý. Em lạnh à?
- Không ạ, chỉ là, mỗi khi anh nói về những thứ này, em lại thấy anh xa rời em hơn, và em thề, có lúc em thấy anh đang tan đi, trong suốt như thủy tinh. Em không muốn mạo hiểm, em xin lỗi…
- Không sao mà, anh sẽ không bao giờ xa em. Anh sẽ ở đây và ôm em, sẽ giúp em qua cơn mưa bất tận này.
- Vì sao anh phải nghĩ nhiều đến điều đó hả anh? Nó có ích gì đâu, sao anh phải quan tâm đến một người đã chết rất lâu rồi, và việc người đó nghĩ gì về cái chết, đâu có liên quan gì ở căn phòng này, phải không anh?
- Anh không biết, chỉ là, anh thấy những mối liên hệ. Anh thấy một người cũng có mối quan tâm giống mình, anh cũng muốn biết ý nghĩa cuộc sống này, vì sao anh ở đây, và anh sẽ về đâu, về sự sống, về cái chết, về linh hồn và tất cả những thứ đó. Nhưng trên tất cả, anh muốn biết về bản thân mình, mình là ai, “tôi” là ai, có lẽ đó là câu hỏi khó trả lời nhất.
- Em…
- Em nói gì cơ?
- Không có gì ạ! Anh cứ tiếp tục đi!
- Sao em lại buồn đến thế? Anh làm em buồn hả, anh có nói sai chỗ nào không, cho anh biết đi, anh sẽ không lặp lại nữa. Hay em ghét chủ đề này?
- Dạ không ạ, là em thôi, em biết câu trả lời của mình cho những câu hỏi ấy…
- Kể anh nghe được chứ?
- Em nghĩ là không nên, vì nó… chán lắm, và anh sẽ không thích đâu!
- Anh sẽ thích mà!
- Anh không thích đâu! Anh nói tiếp về câu trích dẫn của Jaques đi, em muốn nghe!
- Anh thích mọi thứ về em, em hãy tin thế nhé, lúc nào đó hãy nói với anh. Được rồi, Jaques nói thế này: “Đừng quên rằng tôi không thể nhìn thấy chính bản thân mình, rằng vai trò của tôi đã bị giới hạn vào việc trở thành người tôi nhìn thấy trong gương”
- Em thấy nó sáo rỗng quá!
- Uhm, nhưng nó đúng đấy chứ! Em đâu thể trở thành ai khác ngoài chính mình. Em đâu thể lựa chọn mình cao hay thấp, xinh đẹp hay xấu xí, da trắng hay da màu, em cũng không thể chọn được nơi mình sinh ra và cả bố mẹ, giàu hay nghèo. Mỗi chúng ta được sắp đặt để trở thành một ai đó, và vĩnh viễn, chúng ta không thể vượt qua được giới hạn ấy.
- Anh thích sao?
- Không, không thể nói là anh thích. Nếu anh đọc được vào một thời điểm khác, nếu là của một ai khác, anh cũng sẽ thấy nó vớ vẩn và sáo rỗng. Nhưng cuộc sống người đàn ông này gắn cho nó một ý nghĩa mà anh không thể thờ ơ được.
- Anh thấy gì ở nó?
- Anh cũng không biết nữa, anh chỉ đang cố gắng giải nghĩa, anh cảm thấy điều gì đó không rõ, nhưng chắc chắn sẽ quan trọng. Thường thì người ta không thể chọn được cách chết và thời điểm chết, người đàn ông này thì có, xét theo cách nào đó, ông ta đã sống đủ đầy hơn hầu hết mọi người. Em có thể bỏ phí thời gian khi không biết mình còn bao nhiêu, nhưng em sẽ không thể bỏ qua một phút giây nào nếu em biết được tổng số. Anh không đủ dũng cảm như Jacques để tự quyết định, nhưng phần nào, anh cũng thấy mình đáng thương.
- Có gì mà đáng thương hả anh?
- Sống từng ngày mà không biết ngày nào là cuối cùng, nó mang đến một cảm giác lạc lõng. Đôi khi những thứ em dự định đặt xa hơn cái mốc mà em đã phải dừng lại, em sẽ không bao giờ thấy nó.
- Vậy thì mọi người đều đáng thương, đúng không anh?
- Đúng vậy, mọi người đều đáng thương!
- Em cũng đáng thương!
- Đúng vậy, em đáng thương, và vì vậy anh rất thương em.
- Anh… dẻo miệng quá hà!
- Anh giỡn chút xíu, em cười rồi kìa. Em đừng xem những suy nghĩ này là nghiêm trọng nhé, một thói quen thích suy tư của anh thôi, sẽ chẳng thay đổi được gì cả. Anh cũng không muốn thay đổi, anh và em, ở đây cho đến khi hai chúng ta mục ruỗng cả ra, già đi và chết. Hay căn phòng này sụp đổ, hay một căn bệnh, hay cả những thứ viễn tưởng nhất. Chẳng có gì khác cả, kết quả là như nhau, cũng như một viên đạn xuyên qua tim mà thôi.
- Chúng ta luôn phải học cách yêu từng ngày mà anh, điều gì cũng phải học. Em thà làm kẻ ngu ngơ để biết yêu từng ngày sống, hơn là thông minh để mất thời gian suy nghĩ về cái chết mọi lúc. Em nghĩ cuộc sống không đủ để vừa đi cùng nó, lại vừa nghiên cứu nó đâu.
- Anh đồng ý, cám ơn em. Nếu không có em ở bên, anh không biết mình đã trở thành cái gì rồi, cứ mãi lạc trong những thứ vu vơ…
- Không sao ạ, em cũng thích nghe anh nói mà, bất cứ điều gì. Chỉ cần anh ôm em như thế này, em thấy ấm áp lắm. Em nghe anh nói đến một ngàn năm sau cũng được.
- Thực ra, anh cũng muốn nghe em nói, anh muốn biết câu trả lời của em cho những câu hỏi lúc nãy.
- Em không nói đâu…
- Nói đi mà. Nếu không trời sẽ tạnh mưa đấy!
- Trời sẽ không tạnh mưa đâu, em biết mà, không bao giờ tạnh cả!
- Nói đi mà, sấm chớp sẽ đánh vào đây cho xem!
- Đừng lừa em, không có tia chớp nào đánh ngang cả, em không ngốc đến mức đó đâu. Mà có đánh vào thật thì anh cũng chết cháy cùng em, anh đang chạm vào em mà. Em không sợ!
- Vậy thì, chắc anh phải buông tay ra thôi, tay anh mỏi rồi này… này, này, chắc phải buông ra thôi…
- Em nói mà! Em nói mà! Em nói mà! Đừng buông em ra, anh lại trong suốt rồi kìa!
- Vậy là gì hả em, em là ai, em đang làm gì, em sẽ về đâu, mục đích của em là gì, ý nghĩa của em là gì?
- Cho em đặt mái đầu lên đây nhé, chỗ mà viên đạn sẽ đi qua ấy?
- Uhm, được chứ!
- Em lạnh quá, em sẽ đặt ở đây lâu một chút nhé? Em sẽ ngủ đấy!
- Một ngàn năm nữa cũng được. Vậy là gì nào?
- …
- Gì nào?
“Là anh!”