Em tôi



Ảnh Nippak
“Em không biết mình sẽ phải làm thế nào trong một năm tới khi cậu ấy không có nhà…”
“Em quen mỗi tối có cậu ấy nhắn tin chúc em ngủ ngon, mỗi sáng cậu ấy gọi em dậy đi làm, hỏi thăm em đã đến lớp chưa, dặn em mặc áo ấm...”
Anh thấy mình bất lực vì dù muốn cố gắng làm em vui nhưng anh biết em sẽ chỉ giả vờ vui để anh yên lòng, dấu nỗi buồn vào trong, em tự nói với lòng em đang vui.
Anh thấy buồn vì anh biết anh sẽ không thể nào thay thế cậu ấy - người em đã chọn sau bao đắn đo suy nghĩ. Dù có khi băn khoăn vì sợ mình sẽ làm tổn thương người khác. Chẳng thể củng cố niềm tin trong em.
Anh giận mình, vì dù biết anh có bên cạnh em, quan tâm em, lang thang cùng em, đưa vai cho em dựa, chìa tay cho em nắm cũng không thể bằng một tin nhắn hỏi thăm của cậu ấy từ nơi xa. Chẳng thể làm em vui.
Anh trách mình, vì dù đã biết trước là em sẽ thế này, sẽ phải ngày ngày lo sợ, buồn nhớ, mong đợi một người thật xa nhưng lại không thể ngăn cản em vì anh biết đây không phải là quyết định vội vàng và nông nổi. Anh tôn trọng quyết định đó. Biết mình chẳng thể  àm em bớt những hoang mang.
Gặp và quen nhau nơi giảng đường ấy, mình thân nhau từ lúc nào chẳng biết. Anh chỉ biết cảm giác ban đầu của anh về em một cô gái gầy nhỏ, khó gần đã bị thổi bay khi những tin nhắn quan tâm nhẹ nhàng và giản dị đã kìm hãm lại cái ương bướng ngang tàng của kẻ theo “chủ nghĩa lang thang” trong anh.
Anh bớt dần những ngày ba lô đầu trần, một mình len lỏi khắp các ngõ ngách. Bỏ dần những buổi thức thâu đêm gặm nhấm sự cô đơn. Ít dần những khi lười nhác nằm dài trên giường mặc kệ thời gian vụt qua. Không còn những tháng ngày dài đồng hành cùng mì gói và bỏ bữa…
Và…
Anh tự tìm niềm vui cho mình trong những lúc lang thang khắp nơi, thu thập, gặp, nhìn và cảm nhận cuộc sống muôn màu xung quanh.
Anh thấy mình sống vui hơn, không còn là những cô đơn để nước mắt gặm nhấm nỗi đau thầm lặng. Mở lòng mình anh đón nhận những yêu thương.
Anh biết học cách sống quan tâm đến mọi người xung quanh mình, không còn là những cay nghiệt với chính mình, với những người yêu thương anh.
Anh biết yêu bản thân và trân quý mỗi ngày anh đang sống, không để thời gian vụt trôi qua vô ích. Anh chạy đua cùng thời gian. Có đôi khi mệt mỏi anh dừng lại, nhìn những tháng ngày đã qua anh mỉm cười… Anh đã trở về là anh…
Em đã trở nên thật quan trọng trong anh từ lúc nào chẳng biết. Và anh biết mình cũng thật quan trọng trong em. Cái tình cảm không đơn thuần chỉ là bạn thân mà như là ruột thịt.
Valentine một mình. Anh trốn chạy. Em cũng một mình. Em lang thang Nhắn tin cho em chợt thấy mình có lỗi khi biết em chỉ có một mình trong ngày này nhưng lại không thể làm đúng như lời anh đã hứa là sẽ luôn bên cạnh em. Anh biết em muốn có anh lang thang cùng em lúc đó. Dù biết em hiểu anh nhưng anh vẫn thấy ghét chính mình.
Anh trở về sau những ngày chạy trốn. Anh biết mình phải cản đảm đối diện mọi chuyện. Anh sẽ bước tiếp con đường anh đã chọn, sẽ tự dọn cho mình một lối đi nhẹ nhàng hơn. Anh sẽ cố gắng lần sau cuối này nữa để cứu vãn, để không hối tiếc, không dằn vặt và để biết mình đã cố gắng hết sức. Đã đến cái giới hạn mong manh. Và… để không phụ lòng em, không uổng sự nhiệt tình của em và bà già ế chồng. Và cũng là để tìm lại chính mình. Anh của tháng ngày còn là “chồng” của riêng em…
P/S: Anh của sau khi đã được chính mình format lại, sau khi đã tự refresh lại tinh thần. Anh sẽ trở về là anh.
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign