vừa có tiếng đàn cò rút ruột
kéo em thật nhanh xuống dòng trôi của người
sợ quên lối về mỗi dấu chân em đánh một dấu: nhớ!
anh nói với ngày bằng mắt em vắt trên hành lang mỗi chiều hoa đại nở
anh nói với ngày bằng mắt em vắt trên hành lang mỗi chiều hoa đại nở
nói với tháng bằng chiếc khăn mùi xoa thấm đèn neon nhức nhối
với năm bằng sự đổi trác lênh đênh
em giật mình trong chú thích hoàng mai
đôi khi cần có những điều khác nhau
đôi khi cần có những điều khác nhau
và em đã hình dung ra một buổi tối cắn tay mình cho khỏi van lơn
cuộn lại buổi chiều cho nỗi buồn đừng mở miệng
một mùa nghiêng nghiêng(*)
em thấy dòng người ấy đều trôi vào lặng thinh
một mùa nghiêng nghiêng(*)
em thấy dòng người ấy đều trôi vào lặng thinh
chỉ có sự im lặng mới khiến người ta bật khóc
giá như nơi này bất động như buổi tối mất nguồn
sẽ mang bình minh đi băng bó
ngày xuống dòng
mỏng
dày
như cỏ
đi sưu tầm vài giấc mơ nhăn nhó
đi sưu tầm vài giấc mơ nhăn nhó
em mang bình yên nhặt được từ sân nhà hàng xóm
treo lên.
P/s: (*): một câu hát của Giáng Son
