Buổi chiều pha màu tịch dương vào hồ rượu lòng em
hình ảnh của những hôm qua tự quay lại
trên màn hình ký ức
em nhận ra chẳng có gì mất đi
chỉ là đã có mà không còn
thế mà con người cứ loay hoay kiếm tìm mãi
cái không mất
Trên lối hành hương về cõi tịnh yên cho tâm hồn
một mình em đối ảnh
bằng con mắt thời gian
xuyên thấu
những nỗi niềm xúc động hồn nhiên
khi những thân phận và mọi biến cố băng ngang đời nhau
trong cuộc phù hoa
ngắn ngủi
Chợt thấy
phận người
như giọt mưa rơi xuống trần gian
trần trụi cô độc
thiếu vắng hơi ấm, tình thân, niềm thông cảm
một đoàn viên
hãy bình yên nương theo mùa xuân nhen nhúm một khởi đầu
chuyển tiếp cộng sinh
mùa cũ
Muguet
