Vòm lá cây mọng sương
long lanh chao bóng lộng in lên vách
tôi nhớ lại loang loáng tím đong đầy mắt em
một biển hoàng hôn chia ly dâng sóng
em cất nước mắt vào mi
khóa tiếng nấc trong môi
khi cơn gió thiếu nữ thổi bừng lửa lên má
dựng nên một hợp âm gió đầy
giai điệu vần vũ chới với đêm đen
ôi đêm!
tôi
mong manh
Mình đã nói với nhau những lời dường như vô nghĩa
bữa hẹn cuối cùng
chỉ có mắt nuốt và tai nghe
những lời vô ngôn
khi mà ngôn ngữ và thời gian cùng hữu hạn
im lặng lên ngôi
đối thoại của trái tim với trái tim
lời của nguyên thủy
rung động của giác quan
khoảng lặng tuyệt vời
cho yêu thương
Rồi mai này chia xa
khoảnh khắc thôi mà sao nhức nhối
mà chừng như bối rối
lòng vịn lòng
mắt níu
tay buông
Iris
