Có lẽ nào chỉ là dăm bóng mây vầy cơn mưa?
qua mấy ngàn ngày tóc nối tay nắm
đường đi đã là những thước thơ lộng lẫy
lời nồng hơi ấm yêu những sáng những chiều
Thế mà giờ đây như đất đá lầm lì khắc khổ
kín bưng thu mình như kim tự tháp
bãi cát cũng chỉ còn lại một dải lụa mềm nhạt nắng
trắng ngát lòng những viên cuội mỏi mòn lăn
Em bơi trong ngổn ngang ý tưởng
bàng hoàng với những hư thực
xô lùa trộn lẫn
trong từng phút giây sống mộng mị
những ngọn gió đêm đang chơi khúc luân vũ cuối cùng
trong om tối bất khả xâm phạm của anh
tất cả nhẹ tựa một sợi tóc mong manh
chút gió thổi đủ bay mất vài ràng buộc vội
có gì đó vỡ
có gì đó vừa khép lại sau lưng
Lần đầu tiên em biết khóc vì mất mát
nước mắt rơi
à không,
là mồ hôi của linh hồn em nhỏ xuống
khi chạm phải anh
một linh hồn khác
