mùa giăng mùng tháng Giêng
bằng long lanh bờ mắt em ẩn thời con gái
nơi con đường nhoẹt nhòe phấn son
nhàu môi
tuột trơn và nhèm ướt
mùa xuân lướt trên cánh đồng chín trũng
gọi mầm ươn trên xác rạ rơm ghì mình nhẫn nhịn
quê ẩn vào em tê mười đầu ngón dại
quê ẩn vào em tê mười đầu ngón dại
có ai gieo tiếng cười từ cuống rốn ngày xưa?!
đưa cho em mượn thêm chút nắng
đưa cho em nhờ hơi thở dài sâu thẳm
đưa em về nằm bên trận trở mình rỉ màu hoang rỗng
có vệt nắng ban sơ đi ngang chợ trời
có vệt nắng ban sơ đi ngang chợ trời
bán từng dây chùng treo mụ tình ảo não
rối trí thế nào lại đánh mất mình trong trận vượt biên không kỳ tích
buồn xo.
giờ này có lẽ gió đã về quê ăn nhờ ở đậu
giờ này có lẽ gió đã về quê ăn nhờ ở đậu
chui thọt lỏm trong tấm mùng
yên tâm cho heo may kéo mùa chảy xệ
tóc mặt trời quá dài
em theo về ngủ nhoài bên chiếc vó thời gian
sao khởi nguồn em từ đám mây tan mang hình viên đá?
sao khởi nguồn em từ đám mây tan mang hình viên đá?
như gã say đang khật khừ chỉ ngón tay mắng nàng thơ giống mùa Xuân, mùa Hạ
những ngón tím dập dềnh
xin đừng cắn mắt môi em.
---
P/s: viết trên tháng mưa phùn quê mẹ - ngày mồng 5 tết Nhâm Thìn
