Trong cơn mưa chếnh choáng

Trong cơn mưa chếnh choáng

Vào một buổi chiều trên khoảng sân nhỏ rỉ rêu ký ức, tôi chợt lại muốn vỡ ra trong cơn trống rỗng của sự lênh loang đẫm màu quên lãng. Rồi bất chợt một cơn mưa vô hình lướt qua bên cánh cửa sổ nhớ. Mưa mùa xuân. Đó là cái khoảnh khắc mà mình bỗng dưng bối rối, bỗng dưng trỗi dậy thứ cảm giác run run tồn tại sau những vết rướn thăm thẳm vốn dĩ đã cuống cuồng rơi nơi cuối mùa khuya khốc. Mưa đang lan dần trên sông mà sông như nhói mình thảng thốt cuộn lại những giấc mơ mang tên một một loài hoa dại. Loài hoa trắng như một cõi phiêu bồng đã từng níu giữ bước chân ta trong từng nỗi cô đơn cũng như đưa tiễn ta vào một góc trời nồng nàn ngũ sắc. Để rồi chỉ có thể mà ngẩn ngơ, chỉ có thể mà phơi phới hơn trong những vòng quay chếnh choáng của trời đất. Mưa xuân dẫu chỉ là cơn lất phất thôi mà cũng đủ tạo nên cho dòng sông sự mờ ảo đến mê hoặc. Những hạt bụi mưa li ti phủ đầy lên bóng những con thuyền chầm chậm qua sông như hợp hôn cho những niềm thao thức chợt đến chợt đi là lượt đến từng nỗi khát khao âm thầm. Trước sông, mình chỉ có thể tan biến đến tận cùng hơi thở. Không còn khoảng cách nào cho sự chia xa. Không còn khoảng cách nào cho một làn tóc rối chợt nghiêng nghiêng về phía bình yên. Chỉ còn nghe tiếng gió lơ thơ mời gọi giấc nhân gian say đắm. Và bên sông, những hạt cỏ thơm nở tí tách theo từng tiếng cười trong trẻo mà lăn dài đến cõi khôn nguôi.
Bất chợt rồi từng nếp nhăn thời gian từ từ giãn ra đón những hạt mưa mong manh đang muốn xóa đi bao nỗi phong trần. Mê mải ngắm mặt sông, tôi chợt nhận ra vô vàn từng bó mùi thơm của mùa xuân đang lan tỏa đến nỗi triền miên chẳng dứt. Không khí như quánh lại bởi dòng cảm xúc cứ man mác đổ về bên triền dốc long lanh ngấn nước. Dòng sông Hương bây giờ như rộng hơn, như muốn được ôm hết cái ngọt ngào của những tiếng chim rúc rích đang thỏa thuê tắm mình vẫy vùng trong những vũng nước mưa trong vắt ở ven con đưòng dọc theo sông. Một vài cô gái chậm chậm đi ngang qua mà người cũng như long lanh  lên vì những hạt mưa xinh xinh dính đầy trên áo và ngời lên như những giọt ngọc. Những hạt mưa lấp lánh đầy sắc màu ấy lại khiến tôi nao nao như được lại một lần trở về với miền yên ả, về với tiếng du ca chênh vênh trên vó ngựa khuya gõ rần tâm thức. Vũ điệu mưa cứ thế chếnh choáng tôi trong nỗi mơ hồ được thêm một lần trôi dạt trong cõi man nhiên. Cứ chìm mình trong những ánh mưa xuân sẽ lại thấy nhớ nhà thơ Phương “xích lô” với bài thơ nổi tiếng Bảy màu mưa Huế:
"Anh đưa em về cơn mưa đầu hạ
Mưa Ðỏ bên đường hay bóng phượng soi?
Tóc em ướt mềm như từng ngọn lá
Chiếc nón bài thơ em để mô rồi?

Anh đưa em về ngang qua cầu Mới
Mưa Ðen trên trời Mưa Tím dưới sông
Áo trắng em chừ như tranh lập thể
Ai đã tô lên những mảng Mưa Hồng

Anh đưa em về ngang qua Ðại Nội
Con đường tình yêu chạy dọc Hoàng thành
Những đám rêu xưa thình lình tỉnh giấc
Tắm hồn mình trong những giọt Mưa Xanh

Anh đưa về nhà xưa vườn cũ
Những đoá Mưa Vàng lấp lánh trên hoa
Chia tay trước nhà em vào với mạ
Riêng anh lang thang Mưa trắng nhạt nhòa’.
Vậy là vào một buổi chiều phấp phới mưa xuân tôi đã để đâu đó trong cõi tim mình cơn chếnh choáng à ơi. Có những điều tưởng như đã nằm sâu nơi quên lãng, giờ lại vun lên say sưa ngày tháng...
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign