lễ tình nhân không rượu cũng không hoa
không thiết tha, không siết ghì, không hối hả
em ngồi đây ngả mình chúc một tình yêu khác
ngày đã khuya rồi rót chén cũ đi thôi
biết rằng gối lả đâu hẳn là niệm khúc cuối của đôi
biết rằng gối lả đâu hẳn là niệm khúc cuối của đôi
đêm vẫn trôi theo bão lòng vừa rớt
con dế mệt nhoài cũng đã nằm ngưng hát
bỏ bạn tình trên những phím cốt cui
em vẫn thấy người ta nói về những niềm vui
em vẫn thấy người ta nói về những niềm vui
về sự sẻ chia không đợi ngày đợi giấc
không ai cất niềm tin vào tiếng nấc
chỉ có em ngại mình đã quá đỗi hồ như
gió nói rằng em nên gửi mình vào một nửa bài thơ
gió nói rằng em nên gửi mình vào một nửa bài thơ
để một nửa bên kia lỡ khi còn chếnh choáng
họ đọc em, họ quên em như cái nhìn lênh loáng
tên có thể mờ như cơn gió thoảng qua tay
họ định thần rồi cười nói với nhau ngay
họ định thần rồi cười nói với nhau ngay
sau khi chia cho em những nỗi buồn nơi đáy hồ dốc ngược
bỗng thấy mình đâu cũng đầy vết xước
chẳng kịp cất một lần dù lẫn tiếng u ơ
đêm đã không làm lên nổi một giấc mơ
đêm đã không làm lên nổi một giấc mơ
nên đi tìm cái quơ tay vỗ vai mình trong mắt trắng
ai đó nói với ai về khoảng hồn thanh vắng
và em biết nghi ngờ những biến tấu của đêm
sự thật là... nước mắt đã nhạt thêm.
sự thật là... nước mắt đã nhạt thêm.
K.Lan, Valentine 2012
