Có những tình yêu rất đẹp, rất bay bỗng, như những chiếc bong bóng đủ sắc màu, đủ hình dáng. Nhưng một khi gặp chông gai, thì nổ tung và tan biến như chưa hề tồn tại. Có những tình yêu cũng rất đẹp, nhưng lại ngang trái, như cát biển, chỉ biết lăn dài theo gió một cách vô tình. Có những tình yêu rất mong manh dễ vỡ, nhưng lại để lại nhiều kí ức chẳng thể nào quên... Tình yêu đẹp lắm. Nhưng thật khó lòng cho anh, và em, anh nhỉ? Con trai yêu nhau, không khó sao được? Không mong manh dễ sợ sao được?
Ừ thì chuyện gì đến cũng phải đến thôi. Em biết trước những điều của hiện tại và cả tương lai em phải đối diện. Chỉ là một cảm xúc rất đời thường mà thôi.
Tormenta de verano...
Đó là những giai điệu bên tai em nghe, trong tim em cảm nhận, trên môi khô em hát thầm. Thực chất của một tình yêu đồng tính như một cơn bão mùa hè, phải không anh? Cuồng dại, để rồi tan tác cùng những chia ly. Bản tình ca ấy day dứt và đầy những nốt thăng trầm đến choáng ngộp...
Đêm nay mưa không rơi. Nghe tiếng đêm ủy mị trong từng chiếc lá khô trên mặt đường cong oằn lại thấy cuống họng khô rát và khó chịu đến tột cùng. Dường như cảm giác lạc lõng luôn bao quanh em, cô đơn giữa màn đêm đáng sợ ấy... Lạc trong cả không gian và thời gian, bơi trong biển cảm xúc hỗn loạn và lo âu của tuổi đang yêu, và khao khát được yêu.
Em đuối giữa dòng cảm nghĩ ấy. Và em cần một cánh tay nâng em. Khó không anh?
Em tự dằn vặt lòng mình khi đã không thể cùng anh đi hết con đường tình yêu ấy. Lỗi của em phải không anh?
Tình yêu của anh và em, như những hạt cát biển. Hạt thì ướt nước biển, hạt thì khô khốc như cát hoang mạc. Em biết, khi yêu, trong những trái tim luôn tồn tại những cung bậc thăng trầm cảm xúc khác nhau. Cả những giây phút yêu thật nồng nàn và hết mình, cả những giây phút nơm nớm lo sợ tình yêu lại bay đi thật xa như chiếc bong bóng nhẹ tênh, nếu lỡ tay buông ra...
Đôi khi trái tim hay nói những điều ngớ ngẩn mà bờ môi không phép. Đôi khi lý trí muốn nắm chặt lấy nhau, mà bàn tay vẫn chưa dám hết lòng nắm chặt bàn tay...
Anh sợ, và em sợ. Đã bao lần anh và em cùng sợ, những đôi mắt của người đời nhìn vào đôi ta. Anh không đủ can đảm để nói cùng những người thân nhất chuyện ấy. Em nào hơn gì anh?
Những mảnh thủy tinh vỡ nào có thể lành? Những chiếc bong bóng vỡ nào có thể căng tròn trở lại? Anh và em cũng vậy. Một khi niềm tin vào tình yêu mãnh liệt đã không còn thì nào tình yêu có thể duy trì mãi. Dù em cố nung nấu tình yêu mãnh liệt đến đâu nữa, thì cũng là công dã tràng mà thôi...
Vẫn còn đâu đó trong tim em chứa đựng hình bóng anh. Vẫn còn đâu đó trong tim anh chứa đựng giai điệu khúc nhạc bão mùa hè ấy... Bây giờ hãy còn xuân. Xuân đang chín mà. Ấy vậy, mà tình yêu kia vẫn đang vùi dập dưới bao lớp giông bão...
Giữa bộn bề suy tư trong kín đáo,
Em hoang dại chờ anh đến một mai...
Út Mon Lãng Tử