Viết cho em là tôi viết cho cả đống bộn bề, viết cho tình yêu em, có lẽ tôi càng bộn bề hơn. Tháng ba về rồi mà trong lòng còn hậm hực những hờn dỗi không tên, vắng xa mãi cũng chỉ là chút tàn phai nho nhỏ. Với bóng hình em trong tim tôi không bao giờ yếu đuối…
Có phải tình yêu tôi, hay con người là luôn dại khờ đến thế. Có lúc âm thầm, hy vọng, rồi có lúc tan chảy như một cơn sóng cồn cào xô lên bờ cát trắng.
Những mái tóc phủ bạc những con tàu, chỉ thuyền tôi nhỏ bé trộm nhìn em, với những khao khát ngọt bùi, mỏng manh.
Đến nay hẳn mọi thứ chưa tàn, tình yêu tôi vẫn còn đó. Vụng dại như chưa hề một lần yêu. Yêu say mê như ngả nghiêng cả mái đời.
Yêu, và chỉ có người trong cuộc mới hiểu được rằng mình đang điên dại đến mức như thế thôi…
Nhặt một cành hồng vửa đủ hé thôi, tôi cài khẽ trong nhung nhớ những chiều vàng.
Hoàng hôn cất em đi, tôi khe khẽ rủ rê tâm hồn lê thê trong bóng tối. Màn sương rơi phủ mờ tấm thân hao hao, gầy guộc. Hơn một lần, tôi đã có lúc muốn xé toạc cả lòng tôi…
Để cho khoảng trời u mê không còn nữa, cho chút hậm hực khi lòng ghen tôi dậy sóng. Cho tôi được ủ mình vào vị ngọt của đôi môi ngày ấy, ủ trong men say tình ái đến trọn vẹn cả kiếp sống. Trong số phận, giường như tạo hóa đã xắp sẵn cho những an bài.
Một tháng ba không em, một tháng ba không thôi, tôi vẫn chỉ đợi chờ. Vẫn góc ấy, con đường ấy vào những buổi điều vu vơ cánh nắng. Tà áo trắng em bay xao xuyến cả những giấc mơ dấu kĩ với con đường.
Mang nỗi nhớ khắc sâu vào kỉ niệm… có lẽ tôi chỉ dành một giây phút này để viết cho em. Cho tình yêu em không tôi mà vẫn hạnh phúc. Cho thuở thơ ngây mang ngọn cỏ may níu kéo một chuyện tình, sẽ lưu dấu và khép lại với tên tôi.
Người ta kết những yêu thương để cho hạnh phúc thêm ngọt ngào. Còn tôi xin chỉ nối sợi chỉ hồng gắn chặt đời em vào người ấy cũng yêu em.
Riêng tôi, có lúc u hoài nhưng cũng thấy tâm hồn mình bình yên. Bình yên vì thấy em bình yên, bình yên vì thấy em có một tháng ba tròn đầy.
Tháng ba của một nửa thế giới em là những người phụ nữ, là con gái, là cả những sắc màu của một nửa thế giới khác. Người ấy, giống như tôi.
Yêu thôi có lẽ chưa đủ, còn gì đó, còn chút vị tha nào đó, thánh thiện hơn để con người gắn chặt cuộc đời với nhau.
Chỉ nhìn vụn vặt mà xóa tan những nỗi buồn hồn nhiên vào gió. Nhặt vạt mây đủ chín, gói khẽ những lời ru em mênh mang. Trong tiếng ca của hạnh phúc đợi chờ, có lẽ tôi đã quên những khúc tình ca dành cho em. Nhưng người ấy có lẽ sẽ thay tôi bù đắp cho em tất cả.
Không chút lòng ghen, hay một chút gợn sóng nho nhỏ do riêng những vết buồn phiến diện dựng nên.
Tám tháng ba, bầu trời năm nay như vẫn thế. Con đường lá vẫn cười, mọi người vẫn chờ cho một kỉ niệm để tôn vinh nửa yêu thương riêng của mình.
Thật lòng tôi chúc em hạnh phúc, chúc cho cả tháng năm dài kia trôi mãi về sau. Chỉ mãi là những yêu thương gắn chặt, bền lâu…
Tình yêu em hát, là hạnh phúc tôi có lẽ cũng hẹn hò.
Tôi chẳng còn trẻ con để bồi hồi mãi với nỗi niềm thương đau. Chẳng còn dại khờ để lưu dấu và ngậm ngùi vì tất cả.
Tôi chỉ đơn giản mình, và muốn hạnh phúc cho em.
Cho tám tháng ba tôi viết…một lần cuối dành cho người tôi đã từng yêu.
Nguyễn Thanh Hả