Khung cửa nhỏ xíu màu mặt trời

Viết khi ta 16...
Duy nhớ ai đó bảo rằng: “Ngôn ngữ là nguồn gốc của mọi sự ngộ nhận, người ta chỉ thấy rõ ràng nhất khi nhìn bằng trái tim”. Vì lẽ đó, Thượng Đế đã lấy đi của nữ thần tình yêu đôi mắt. Bà có một trái tim có thể nhìn thấu trái tim của những người khác. Đôi mắt với bà là vô nghĩa và trở nên thừa thãi. Còn với Duy, Duy không phải là một vị thần có phép màu, càng không phải là người có khả năng đọc được ý nghĩ của người khác bằng trái tim mặc cảm của mình. Vậy thì tại sao tạo hóa lại bất công như thế? Nhiều lúc tự hỏi mình đã sống và lớn lên như thế nào trong cái màu đen kìn kịt kia? Tất cả chỉ bằng tưởng tượng, hình dung, bằng những gì mà người ta nói và kể lại.
Duy đã sống những ngày tháng cô độc trong căn phòng của mình mười chín năm mà không biết nó được sơn màu gì? Cho dù biết thì cái màu đó nó như thế nào Duy cũng không thể nào hiểu được. Rồi một ngày, Duy gặp cô bé ấy, cô bé có giọng hát trong veo nhà bên. Từ đó, cuộc sống như dừng lại và lắng động đi. Lắng đọng để nghe rõ ràng tiếng hát cao vút, trong hơn nước hồ mùa thu, nhưng lại hay bị sai nhịp và thậm chí có đôi chỗ quên luôn lời hát. Và thế là, đoạn đó được thay bằng là…là…la…
Cuộc sống luôn có đủ cơ hội cho tất cả mọi người, dù đó là ai. Lần đầu tiên Duy cảm nhận được rằng: Cuộc sống này không hoàn toàn vô nghĩa và tẻ nhạt như bấy lâu nay Duy tưởng. Duy cần có ai đó nói chuyện trong lúc mọi người vắng nhà. Không phải là tiếng côp hát thanh viên trên tivi mà Duy chưa một lần biết mặt, càng không phải là con gấu bông và tiếng máy điều hòa kêu riri nhức óc. Và cô bé ấy đã đến như hiện thân của sự cứu rỗi và thanh thản mà Chúa đã mang đến cho Duy.
Em nghĩ em có thể làm bạn cùng anh. Mẹ anh bảo em có thể qua đây bất cứ lúc nào và bác ấy nhờ em coi chừng anh.
Tôi không phải là trẻ con và tôi không cần một cô bảo mẫu vắt mũi chưa sạch.
Điều gì ư? Duy không hiểu vì sao mình lại như thế khi đầu mình lại nghĩ đến một điều hoàn toàn khác: Nói với em một câu nhẹ nhàng hơn.
Em cũng không có ý định làm một cô trông trẻ mà đứa trẻ ấy lại là kẻ khó tính. Em đã bảo rồi, là bạn, được chứ?
Duy không nói, chỉ nghe cổ họng khó nuốt nước bọt dù cô bé nói chẳng sai tí nào. Đúng! Duy khó tính. Duy bẳn gắt. Duy càu nhàu và Duy chẳng bao giờ nói được với ai một câu dễ chịu. Tất thảy những điều đó, Duy đều biết và chỉ có thể đỏ lỗi cho ông trời bất công đã không cho Duy có được một hình hài đủ đầy, trọn vẹn.
Từ hôm đó, cô bé năng sang nhà Duy hơn. Không bấm chuông, không gõ cửa, không bất cứ một hành động báo trước nào rằng em đến, đột ngột, bất ngờ, với không ít lần làm Duy giật mình. Lần nào cũng chỉ một câu duy nhất:
Chào Hoàng Tử bé khó tính và… sợ ma.
Không nhớ chính xác từ bao giờ đã quen với biệt danh ấy, Duy thấy cảm giác cô đơn, trống trải đổ ập vào căn phòng nếu một ngày cô bé bỗng dưng “mất tích”.
Trong vòng quay điên cuồng của số phận, Duy đã dừng lại ở đúng nơi cô bé. Và Duy bắt đầu biết ước mơ. Rằng một ngày nào đó được nhìn thấy khuôn mặt của cô bé từ một khung cửa sổ nhỏ xíu màu mặt trời, khuôn mặt mà bấy lâu nay trong tâm tưởng Duy vẫn hình dùng là đẹp đến thánh thiện, chỉ một lần thôi. Đơn giản chỉ có thế. Nhưng con người là loại động vật có lòng tham vô đáy. Thượng Đế, Ngài đã tạo ra với đức tính bẩm sinh ấy. Duy thì cũng chẳng ngoại lệ. Duy cũng muốn một lần trông rõ khuôn mặt mình xem thử có giống mẹ như cô bé nói hay không? Thật ngược đời khi ngay sau đó cô bé lại nói Duy được thừa hưởng từ bố cái cằm vuông, sống mũi cao và nước da nâu trắc khỏe.
Anh biết chứ? Nắng ấy!
Không! Chưa bao giờ!
Nắng đẹp lắm. Nắng có màu vàng giống như điệp. Nắng ấm giống như lửa mùa đông. Nắng bắt dầu bằng ban mai và khép lại bằng buổi hoàng hôn. Lúc ấy nắng hắt lên những tia hình rẻ quạt màu hồng nhạt. Đẹp lạ thường. Ngày nào cô bé cũng huyên thuyên đủ thứ chuyện, những chuyện không dầu cuối, không theo một chủ đề nhưng được kể bằng những giải thích định nghĩa và liên tưởng về màu sắc mà một người bình thường không bao giờ đủ kiên nhẫn để nói với Duy. Và Duy thì nghe chẳng bao giờ biết chán. Từ cô bé, Duy hiểu thêm về nhiều thứ. Duy biết cầu vồng có bảy sắc mà như em nói thì những linh hồn sẽ được siêu thoát khi đi qua được cầu vồng. Cũng từ cô bé, Duy biết những vì sao không bao giờ ngủ. Chúng lấp lánh suốt đêm và cũng như con người, chúng cần có đôi và sẽ có lúc phải chết đi. Ấy là lúc một ngôi sao băng lướt qua trời thanh thản và không hối tiếc. Đó là khoảnh khắc đẹp nhất trong cuộc đời chúng. Em đọc một câu thơ đọc được ở đâu đó. “Thà một phút huy hoàng rồi chợt tối, còn hơn buồn le lói suốt trăm năm.” Và em bảo thật ra ngôi sao ấy không hẳn là đã chết. Nó chỉ đi tìm cho mình một tình yêu mới ở một bầu trời mới, không có sự ruồng bỏ, khổ đau, ganh tị, đố kị và bất hạnh, chỉ có yêu thương và hi vọng.
Những lần ngồi ngắm sao cùng cô bé, dù chẳng thấy gì nhưng Duy thấy lòng vui lạ, nhất là khi cô bé ngâm nga một bài hát ngang phè, và chưa được bất cứ một ca sĩ nào thể hiện. Nhưng dường như trong nó ẩn chứa rất nhiều điều mà Duy chỉ cảm nhận được một cách mơ hồ.
“Em muốn bật khóc. Sao nước mắt cứ đi ngược về tim. Giận em quá anh ơi, những ngón tay sao không đan vào nhau. Cho em biết khóc là gì, biết yêu thương dù là mong manh. Sao không như vì sao phương bắc, khóc một lần để rồi quện vào hết đau thương, chỉ còn yêu thương.”
“Nước mắt sao Bắc Cực”. Anh biết bài này của ai không?
Lạ quá! Anh chịu.
Cô bé cười xòa:
Anh làm sao biết được. Vì đó là bài em tự sáng tác mà. Hi, hiiiiiiiiii
Buổi sáng, mưa về. Kéo dài đến tận chiều muộn. Duy thấp thỏm chờ cô bé qua học chữ Brai. Cô bé nói với những người như bé thì đó cũng là một ngoại ngữ. Cô bé còn nói: “Biết đâu mai này em phải đi xa đâu đó, em sẽ viết cho anh”. Vậy là bắt đầu những ngày chọc chọc, đâm đâm trên giấy, cùng với những câu chuyện về màu sắc không đầu không cuối.
…Có tiếng gõ cửa phòng. Chắc chắn không phải cô bé. Em không có thói quen lịch sự ấy.
Con bé đi rồi. Con bé nhờ mẹ đưa cho con cái này.
Trích một đoạn trong lá thư em gửi:
“… Em xin lỗi. Vì bây giờ mới nói với anh. Em sinh ra khi chiến tranh chỉ còn là những hồi ức đau thương. Nhưng trong dòng máu của em, chiến tranh vẫn đang cuộn trào, và cả chất độc có màu da cam đẹp như màu của nắng. Em vẫn thấy mình thật sự may mắn khi tạo hóa chỉ lấy đi của em đôi mắt chứ không phải là sự sống. Dù rằng khi anh đọc được lá thư này thì có thể Ngài đã đưa em đi. Dù sao thì cũng phải cảm ơn Ngài vì đã cho em ước mơ để có thể đi qua những cơn đau thể xác, để rồi dừng lại ở nơi anh. Đời người ai cũng sẽ phải chết một lần và em đã từng được sống. Không có gì phải hối tiếc.
Có một điều em chưa nói với anh. Mọi sự vật tồn tại trên cõi đời này đều có chu kỳ của nó. Như những ngôi sao, chúng sẽ lại hồi sinh sau hai trăm năm mươi triệu năm nữa. Biết đâu với chừng ấy thời gian xa cách, ta sẽ lại gặp nhau trên cầu vồng…
Hẹn anh!
Nắng.
Bây giờ, đứng đối diện với chính mình trong căn phòng không có tiếng nói trong veo ấy, Duy nghe trái tim mình nhói lên như vừa có một tía nắng hình mũi tên nào đâm trúng. Duy thì thầm, giọng nhỏ và nhẹ như nói với chính mình:
“Cuộc sống không hoàn toàn là bóng tối, khi người ta mất đi đôi mắt. Chỉ cần có một khúng cửa nhỏ xíu màu mặt trời để mà hy vọng và bước đi. Cuộc sống này không phải là cổ tích nhưng cuộc sống luôn có điều kì diệu. Hạnh phúc là điều có thật và nó bắt đầu từ những ước mơ… Có lẽ cô bé chỉ đi tìm cho mình một tình yêu mới, ở một nơi không có nỗi đau và nước mắt. Nơi ấy là… thiên đường.
Đỗ Đức Anh
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign