Cho em một vé về bình yên!


         
Xin một khoảnh khắc trong cuộc sống này được trở thành người mà ta mong ước. Để thấy trái tim không lẻ loi mỗi khi thấy bóng dáng yêu thương ấy lướt qua thật nhanh.
Ừ, không sao cả. Em sẽ đi tìm một nơi mang tên "bình yên". Anh sẽ chẳng bao giờ đến được nơi đó đâu. Vì trái tim anh không bao giờ chịu đập chậm lại để thấy giọt nước mắt lăn trên má ai kia.
Nhưng cũng không sao cả, dù anh có lạnh lùng và tàn nhẫn thì em vẫn mong sẽ đến nơi này với người con gái dành riêng cho trái tim nhảy múa trong anh. Khi đó hãy cười khi gặp em được không. Vì em không hối hận khi đã yêu lầm anh. Có lẽ vì em tự nguyện và em vẫn yêu anh cho đến ngày hôm qua.
Còn hôm nay, đã là một ngày mới rồi. Bình minh lại lên và có một bàn tay mở cánh cửa nhà em và đặt vào trong những bông hoa chuông nhỏ. Những chiếc chuông đến từ xứ lạnh. Mang đến đây một chút mát lành phương xa.
Rồi thì thời gian cũng qua đi, những vết thương không lành hẳn. Nhưng nó là một kỉ niệm đáng nhớ. Tình đầu trôi qua với bao nhiêu yêu thương chất chứa. Ít nhất em cũng đã được yêu. Có mấy ai giữ được mối tình trong trắng đó đến cuối cùng. Và em cũng như ai kia, không giữ được trái tim anh để nó chỉ mãi hướng phía em.
Phía bên kia bầu trời nắng ấm lắm, anh ấy đã nói thế. Nhưng em còn mãi nhìn về phía anh. Nhìn đôi vai rộng và an toàn biết bao ấy cứ khuất dần vào hoài niệm. Và khi em nhìn thấy bàn ta anh ấy vươn tới bên mình, bàn tay đó đã lạnh cóng. Nụ cười như nắng mùa xuân đông cứng, vô vọng nhìn đôi mắt em nhèo đi trong nước mắt không biết đã rơi khi nào.
            
''Em xin lỗi..."
Chỉ thế thôi, và anh ấy quay đi, đôi mắt đó như đang khóc. Nhưng không có giọt nước nào rơi ra....
Em đang ở giữa con đường dài thật dài. Sau lưng em là anh với tất cả tình yêu thủa ban đầu cả một trái tim tan vỡ, nhưng em yêu con người đó. Và phía trước kia là anh ấy với dư âm của nắng ấm mà em cảm nhận được lúc này.
Em phải bước về phía ai. Cả hai đều đang quay đi. Em không biết điều gì đang ở phía trước nhưng em đã đi về phía anh ấy...
Có phải là định mệnh không hả anh. Chàng trai ấy là một bầu trời mà em có thể thoải mái ngủ trên những đám mây bông, là một khu vườn mà những chiếc lá khẽ rơi xuống bình yên, thật bình yên.
Em và anh ấy sẽ đi qua những cơn mưa bất chợt mà anh ghét. Sẽ cùng em ngồi bên dòng suối để thả những chiếc lá theo dòng nước với ước nguyện sẽ mãi bên nhau.
Và em hạnh phúc. Anh cũng vậy phải không. Em đã thấy nụ cười kì lạ đó khi tình cờ ngang qua một tiệm váy cưới. Anh thật hạnh phúc bên cô gái ấy, trái tim em cũng hạnh phúc. Vì tình yêu thật sự mới bắt đầu.
Em mười tám mang theo những yêu thương cùng anh ấy lên chuyến tàu của hạnh phúc, bình an. Anh ở phía trước nắm tay hạnh phúc cùng chị ấy lên tàu và em cũng lên chuyến tàu ấy cùng với chàng trai mang theo tiếng chuông thánh thiện. Thêm một lần nữa, em có thể nói anh là người anh đã dạy em biết trái tim em thực sự cần gì.
Trong nắng mai, em bình yên tựa vào vai tình yêu ngủ yên trong nắng ấm. Đoàn tàu vẫn lướt đi mềm mại như một dải lụa ngũ sắc bắc ngang qua bầu trời. Phía đuôi tàu, một dải chuông reo lên trong ánh ban mai.
Cuộc đời còn dài phía trước, em không biết có đi cùng chàng trai ấy đến cuối cùng được không. Nhưng em sẽ vẫn sống và yêu như con người thật trong em.
Bình yên đã đến thật rồi... phải không, người...
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign