Có lẽ anh vẫn chưa quen với cảm giác khi xa vắng, và cũng chưa một lần nào anh đặt chân lên nơi đất Lạng Sơn này để tận hưởng cái lạnh của cuối tháng Hai… anh không đi du lịch mà anh đang đi làm nhiệm vụ, một nhiệm vụ của người học viên vào những năm cuối.
Nhớ! Một thứ luôn thường trực trong đầu và khối óc anh, nó miên man theo từng thời điểm trong ngày, lúc nhớ nhiều, khi nhớ da diết và cũng có khi anh ngỡ như không chịu nổi vì cái điều ấy! Miền đất lạ này anh cảm nhận đầu tiên đó là cái lạnh, những cơn gió đông bắc với mưa phùn làm tay chân anh cóng hết cả, anh ước gì có em để anh cảm thấy được một hơi ấm gần gũi, một cái ôm giữa những chiếc lá sấu trước sân rơi đều vào mỗi khi gió ập đến… nhìn xa ra tí nữa là một con song, mọi thứ dường như sắp đặt sẵn cho anh để hòa mình và dòng suy nghĩ…
Anh lại nhớ, như một điều muôn thưở, như một định lí đã được chứng minh sẵn, anh dần dần cảm thấu được sự len lỏi trong con tim, từng đợt, từng đợt về trong anh cảm thấy nôn nao và khó chịu, anh bắt đầu không thể ngồi lại một mìn mà anh lê bước chân ven bờ sông ấy, dòng nước hiền hòa phẳng lặng bao nhiêu thì nó lại tỉ lệ nghịch với tâm hồn đang nổi sóng gió trong anh bấy nhiêu cũng vì cái nỗi nhớ đến em ấy! Anh bất chợt gọi em ơi, một tiếng gọi như trong tiềm thức, nó chỉ việc bộc phát ra bởi trong long anh giờ này không có điều gì khác ngoài em cả, những công việc hàng ngày anh tạm quên đi để nhường cho em, anh muốn được nghe giọng em nói, thấy em cười và ôm em thật chặt mỗi lúc nữa… Nhưng sao nhỉ, có lẽ ông trời biết anh hay nhớ em mà lại ban một cơn mưa phùn nữa, mưa bay bay nhè nhẹ, càng làm cho anh cảm thấy sự lãnh lẽo, và anh nhớ có lần anh giận em anh không nói điều gì anh đã đi lang thang trên con đường Nguyễn Trãi của Đông Hà để rồi em lo lắng chạy đi tìm anh, và khi tìm thấy anh trời cũng mưa bay bay như thế này và em chẳng một lời nào cả chỉ biết ôm anh thật chặt, anh có làm điều gì đi nữa em vẫn không buông anh ra… lúc ấy em như một cô bé vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu đến lạ thường…
Rồi màn đên cũng đã đến, ở nơi này tối đến nhanh hơn mọi khi mà anh cũng chẳng biết vì sao nữa… anh tạm gác nỗi nhớ ở bên cánh võng để tiếp tục nhiệm vụ của mình, nhớ em trên một miền đất mới, cảm xúc khác biệt những nỗi nhớ và tình yêu của anh vẫn vẹn nguyên như ngày nào dù ở bất cứ nơi đâu đi nữa! Nhớ em!
