Giấu giọt lệ vào tim, anh hát à ơi ru tình ngủ yên


Em.
Chiều nay tan tác mưa bay. Anh nhặt nhạnh từng mảnh bong bóng vỡ bung bên hè vắng đem về ướp trong gian nhà đầy cỏ. Có mùi hương nước hoa đàn bà phảng phất trong cái khoảng trống vắng đến kỳ lạ. Môi hôn xưa em hôn lên chỗ này, chỗ này...
Những vị trí đau lòng anh trong giây phút ấy. Em chẳng khóc, anh chẳng khóc. Anh giấu lệ vào tim. Một phút tiễn đưa nhói lòng người. Trước những câu nói như lưỡi dao khoét sâu vào vết thương trong đáy lòng, anh chỉ biết lắc đầu nhìn theo bóng em khuất trong màn mưa...
Em. Bao giờ trở lại phố nghèo?
Gian nhà anh chỉ có cỏ thơm và ngọn nến tình yêu. Cứ cháy, cháy leo lét đến tàn giấc mơ bên em. Cháy đến tàn tuổi thanh xuân bên những điều ảo vọng.
Anh không tài nào khóc được vì anh là đàn ông. Anh giấu giọt lệ vào giọt mồ hôi mặn đắng, cuốn trôi, phủi sạch trong mưa. Anh giấu vào tiếng thở dài của đêm. Khóc mướt những ngày vui đã là dĩ vãng.
Ai chở em lòng vòng phố cổ?
Chẳng còn là anh nữa.
Ai chở em lòng vòng công viên?
Hẳn rằng đó là người đàn ông có đôi tay vươn dài hơn anh trong gang tấc.
Anh say chút mưa phùn mùa xuân ẩm ướt. Anh cầm đàn hát à ơi cái khúc an yên. Em nơi ấy cứ vui, anh nơi đây cứ buồn. Mưa phương Bắc lạnh và run như bờ môi người đầu tiên biết nhớ.
Em.
Vì nỗi buồn làm anh thấy đau. Nên anh lượm nhặt từng mảnh tim vỡ để lên con thuyền giấy. Gió căng buồm, mang nỗi đau trong tận đáy lòng anh về chốn ấy. Khúc à ơi, anh ru tình ngủ yên. Em cũng ngủ yên...
Có cơn mưa hoa trắng chiều tàn, anh ngác ngơ giữa những nụ cười người qua phố. Chẳng phải là người phương đó. Sao thật quen, sao thật lạ, sao thật gần... như em...
Em ơi!!!
Hôn một nụ cuối trên mi người. Khóc nấc lên như tiếng con tim đập phút cuối lìa đời. Anh chẳng muốn làm kẻ say điên với những nỗi đau nhân thế đường đời. Mà sao...
Vì em đi, anh giấu lệ vào tim, anh hát khúc thụy du ngày xa tít tắp...
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign