Ta về với yêu thương


Khi những hạt mưa xuân lất phất bay, khi những cơn gió thổi về buốt lạnh thân gầy, mùa nhao nhác, ấy là lúc trái tim người ấm nóng yêu thương. Nhịp đập theo trái tim, với những giận hờn buồn vui nhung nhớ những phút ấm lòng với sự quan tâm dịu nhẹ. Xuân năm này ta có đôi. Xuân năm nay ta thấy mình không cô độc.
Xuân mọi lần đến và đi buồn tủi với những cô đơn lạnh lẽo quanh mình, với những tủi thân của phận người cô độc. Xuân với những lang thang lặng bước thưởng cho mình nhâm nhi những gió những hanh hao mùa valentine chỉ một mình. Xuân ta gặm nhấm nỗi buồn, nghi ngút ly cafe đắng ngắt tự cười cuộc sống là thế hạnh phúc và khổ đau. Ta tự an ủi mình có gì đâu nhỉ chẳng qua là ta chưa vội yêu ai. Những tiếng thở dài, những khúc hát buồn vương trên môi trên khóe mắt, những an ủi chính bản thân mình ta vẫn có nhiều người luôn yêu thương. Nước mắt tràn mi, nhanh tay lau quệt như một đứa trẻ ăn vụng sợ bị người lớn bắt gặp, như kẻ trộm sợ bị người đời khinh mỉa, cười chê.
Ta cứ bước đi trong đời như lẽ thường vẫn vậy ăn ngủ, học hành và làm việc bon chen đến mỏi mệt. Ta vẫ cố gắng tự cho mình những thú vui ế cuối ngày là được lang thang trong ngôi trường ta đang học, được vào ngôi chợ sinh viên ngắm nghía đủ thứ cho lòng nhẹ nhàng bẵng quên sự thật. Ta tự cho phép mình nhấp môi vào vị ngọt ẩn chứa trong ly đen đá lạnh lùng, Ta cho phép mình thả hồn với những suy nghĩ mông lung. Ta cho phép nước mắt mình rơi tự nhiên theo ý muốn khi ta là kẻ lạc loài trong những yêu thương nhân thế bao quanh. Để những đêm mưa tí tách rơi ngoài hiên vắng ta lại thấy lòng rấm rức, lạnh đôi bàn tay vô thức đưa lên ôm chặt lấy mình co rúm trước đêm. Ta nép mình trong cái mai rùa nặng trịch tránh những tổn thương như con ốc sên chậm chạp bình lặng lù đù. Ta cố xù lông nhím bảo vệ mình trước đời như mũi nhọn giáo gươm lăm le trước ngực sẵn sàng chiến đấu với quân thù trước mặt. Ta là vậy.
Và rồi ta nhận ra vết thương lòng cần được vá lại, cần làm cho chúng lành hẳn theo thời gian. Ta nhận ra nếu cứ thu mình, gồng mình chống chọi nỗi đau sẽ càng thêm rỉ máu, thêm nhức nhối và làm ta thêm hắt hủi. Ta nhận ra không ai có thể giúp mình thay đổi điều đó. Ta nhận ra chính ta, người thắt nút và cũng phải là người cởi nút cho ngày hôm nay.
Và hôm nay…
Ta mở lòng đón nhận những yêu thương. Hôm nay ta không còn lẻ bóng trên con đường khó khăn chông gai. Khi bước về phía trước ta có bạn đồng hành cùng sẻ chia cùng lo lắng. Hôm nay, ta thấy đời ít đi vị đắng mà ngọt dần lên dù đó là ly đen đá lạnh lùng.  
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign