Lại mưa. Mưa hoài. Mưa mãi…
Trời mưa như kéo theo chút giá rét tim em.
Em cứ bảo những người bạn miền trong của mình rằng: Gửi cho em chút nắng ấm đi. Ở ngoài Bắc này lạnh quá. Cái lạnh xuyên qua lớp quần áo dày cộp mùa Đông. Cái lạnh xuyên qua da thịt mà đi thẳng vào trái tim em.
Và những người bạn ấy đã nhiệt tình gửi cho em chút nắng ấm ban mai. Cái nắng ấm mà khi mặt trời vừa lên chiếu xuyên qua tán lá. Có bạn lại gửi cho em cái nắng dịu dàng của miền Trung yên ả. Nhưng em lại bảo, một chút nắng ấy nhẹ quá. Em cần ánh nắng chiếu chói chang như giữa buổi trưa Hè.
Người ta cứ an ủi em rằng: Sau cơn mưa sẽ là một ngày nắng đẹp. Em đợi… Em chờ… Nhưng nào thấy nắng đâu? Miền Bắc những ngày này sau những trận mưa phùn rả rích sẽ là những ngày tiết trời u ám. Sẽ là những ngày gió mùa về thổi hun hút trên những con đường. Là tiếng gió rít gào trên những cành cây đang mùa trụi lá…
Và tim em, cũng nhuốm màu như tiết trời miền Bắc. Cũng buồn man mác như những trận mưa kia. Rả rích, kéo dài không điểm dừng. Lạnh giá như gió mùa hun hút thổi. U ám như những buổi chiều Đông…
Mùa Xuân đã về trên từng ô cửa. Trên những cành cây đã bắt đầu nhú những chồi non. Nhưng cái lạnh giá thì vẫn chưa thể tan đi. Nàng Bân còn chưa đan xong áo rét cho chồng mà ông trời thì cứ thương nàng ấy mãi. Nên em cứ đợi... cứ chờ....
Nhưng em biết, nếu chỉ lạnh giá bên ngoài, em có thể mặc thêm áo ấm. Có thể đeo đến hai đôi găng tay chống lạnh. Có thể đi bốt cao đến tận bắp chân. Nhưng cái lạnh giá nơi con tim thì làm thế nào được nhỉ? Em có thể tự mình xua tan được nó không?
Khó lắm anh ạ. Thời gian không thể nào đi ngược trở lại. Em không thể trở lại là em của ngày xưa. Cũng không thể khiến bước chân số phận hai chúng mình không gặp nhau thời điểm mười năm trước. Không thể làm em thay đổi quyết định yêu anh…
Xa anh, mưa mùa Đông khiến em nhận ra mình đã mỏi mòn dần từng giọt hạnh phúc. Em không ngăn được mưa ngừng rơi, không ngăn được gió ngừng thổi. Không ngăn được mình trằn trọc mỗi đêm. Không thể ngăn nước mắt ngừng rơi và lòng ngừng dằn vặt. Nên trái tim em cứ hoang hoải những vệt buồn…
Em tự dối lòng, em buồn là vì trời mưa phùn rả rích. Em tự dối lòng, em lạnh là vì gió bắc mùa Đông. Em tự dối lòng, mắt em nhìn không gian xung quanh u ám, đều là do không khí của trời Đông…
Nhưng hình như đất trời đầu Xuân năm nào cũng vậy. Sao những năm tháng trước em không thấy lạnh? Sao những năm trước em vẫn thấy mặt trời ló rạng sau lớp mây mù? Sao em vẫn thấy lòng mình phơi phới với chút mưa Xuân?
Chỉ là do con tim em thôi hi vọng. Chỉ là do con tim em đã thôi những nhịp đập nhớ mong. Chỉ là do em đã thôi nhìn đời bằng ánh mắt sáng trong của những ngày tháng cũ…
Nên anh à, em thèm lắm, một chút nắng cho lòng mình ấm lại. Để tim em tan lớp băng giá đã đóng chặt cửa mùa Đông. Nhưng cái nắng đó, không phải do mặt trời đem lại mà là do ấm áp của những tấm lòng. Em đã nhận được nhiều nắng lắm. Chỉ là cái nắng đó vẫn chưa đủ. Chỉ là cái nắng đó vẫn chưa thể xuyên qua vỏ bọc mà đi vào tim em. Em tham lam quá nên những thứ ấm áp cứ muốn ôm cả vào lòng. Nhưng cái ấm nào có thể khiến em thôi băng giá?
Em đợi chờ những tia nắng vàng sưởi ấm trái tim em…
