Cây vĩ cầm cô đơn


“Love is like a violin. The music may stop now and then, but the strings remain forever."
(Unknown)
Đêm nhấn chìm em, vùi lấp em trong thực tại trộn lẫn mộng mị. Da diết có tiếng vĩ cầm cô đơn vọng về từ ký ức… Lâu lắm rồi anh nhỉ… hồi ấy ở góc phòng khách nhà em… thường có hai mái đầu chụm lại háo hức chờ nghe nhạc phát ra từ đài BBC, em tuổi mười ba và anh mười lăm. Andy Gibb thủ thỉ: “Deep in the sleep I'm under, there is the sound of a lonely violin…”  Anh say mê những tình khúc của anh em nhà Bee Gees, đặc biệt yêu thích giọng hát người em út Andy Gibb – người tách riêng cô đơn trong gia đình tài năng ấy. Một sáng mùa đông êm đềm tiếng nhạc vọng ra từ radio, em và anh nằm trên nền nhà, ngắm bầu trời xam xám ngoài ô cửa sổ lanh canh chuông gió, anh đột ngột nói: “Anh sẽ đi xa… lên cao nguyên… anh sẽ vừa học vừa làm để kiếm thật nhiều tiền. Có tiền, anh sẽ gửi về nuôi mẹ và học đàn vĩ cầm, rồi anh sẽ kéo đàn cho em nghe”.
Hôm sau anh đi, bỏ lại ngôi nhà quạnh quẽ cùng người mẹ tảo tần sớm hôm, người mẹ anh thường đưa lưng ra đỡ những trận đòn thâm tím thịt da từ gã dượng ghẻ nát rượu, những trận đòn để lại bao vết thương làm em xót xa rơi nước mắt.
Anh đi… “oh... what it is to be lonely…!”
Ba năm sau, vào một chiều thu oi ả, em đi học về, thấy anh ngồi trên bậc cửa bên cạnh mấy anh trai của em. Anh đen xạm, cao lớn đến bất ngờ. Anh ôm cây guitar của anh hai em. Nheo mắt nhìn em, anh đổi hợp âm, hát bài A lonely violin: “Now let it all begin. I wanna hear it, now, let it all begin.”
Em vò cái đầu trọc lóc của anh, ngẩn ngơ hỏi mái tóc quăn của anh đâu rồi. Anh bảo nó nằm lại sau song sắt nhà tù. Anh đã đi qua những ngày giông bão, những ngày khốn cùng của đói nghèo, tuyệt vọng và cô đơn. Tuổi thiếu niên non nớt, anh đã phạm một sai lầm và phải trả giá rất đắt. Nhưng anh vẫn cười trên mọi nỗi đau, trái tim anh vẫn trong veo tiếng hát, vẫn ôm ấp một ước mơ giản dị là kiếm ra thật nhiều tiền để mua cho mẹ anh một căn nhà nhỏ, tránh xa người chồng hung bạo.
Mùa thu chưa kịp hết, anh đã vội ra đi. Đêm đó trời nhiều sao lắm, anh đến ngồi đàn hát với mấy người anh trai của em. Học bài xong, em xuống ngồi chơi bên các anh như thường lệ. Tuy vẫn được các anh trai em đón tiếp niềm nở nhưng anh vẫn cảm nhận được sự bảo vệ ngấm ngầm của các anh đối với đứa em gái nhỏ. Vì thế, anh hầu như không có dịp nào được trò chuyện riêng tư với em như hồi em còn bé. Canh lúc em đứng tựa cửa, anh chào cả nhà ra về, khi bước ngang qua em, anh kín đáo nhét thật nhanh vào tay em lá thư từ biệt.
Quẹt nhanh giọt nước mắt vừa trào ra, em trốn vào phòng, đọc đi đọc lại đến thuộc làu bài thơ viết trên giấy học trò:
“Mai anh đi bé có buồn không? 
Mai anh đi nhớ bé vô cùng
Nhớ mắt buổi chiều nghiêng bóng xế.
Nhớ môi cười áo trắng rung rung”
Mai anh đi đường xa xa lắm.
Đời con trai như vó ngựa hồng.
Tuổi bé bình yên như cơn nắng.
Tuổi anh buồn như lá mùa đông…”
Từ bỏ cao nguyên, anh khoác áo thanh niên xung phong, rồi ra đi biền biệt…
“Mai anh đi bé buồn hay vui
Xác lá nào rơi xuống ngậm ngùi?
Thành phố sáng mai thành kỷ niệm
Anh đi rồi chắc nhớ không nguôi...”
Anh đi, bỏ lại sau lưng Sài Gòn với con phố đến trường vàng hoe hoàng điệp. Những chiều đi học về, ngồi sau lưng anh trai, em lại rưng rưng nhớ dáng anh cao cao, đôi chân dài thong thả đạp xe bên cạnh, tóc dợn sóng bay bồng trong gió… nhớ anh hay vờ tụt lại một chút để nhìn em nheo mắt cười, nhớ anh hay huýt sáo những bản nhạc mà chỉ mình anh biết em rất ưa thích…
Em cắm đầu vào việc học hành và thời gian trôi…
Một đêm xuân rộn rã, anh xuất hiện, với nụ cười làm đuôi mắt dài một nếp nhăn lạ tinh nghịch. Anh ăn cơm với cả nhà, rồi ra hiên ngồi bên em. Anh hát cho em nghe nhiều bài hát rất hay của thanh niên xung phong, những bài hát quen thuộc em đã biết và cả những bản anh và đồng đội của anh sáng tác. Anh kể cho em nghe bao nhiêu chuyện: anh trồng rừng, anh làm rẫy, anh cất trường dạy học, anh đói ăn bị quáng gà té giếng suýt chết…
Anh ghé nhà ăn Tết ít hôm đã quày quả trở về đơn vị, nơi anh đang làm chỉ huy. Đêm chia tay, anh nói anh sẽ thực hiện ước mơ học đàn vĩ cầm, ngày nào đó anh sẽ kéo đàn cho em nghe. Anh ngồi trên bệ cửa số, gương mặt chìm nửa trong bóng tối, chỉ thấy cái chóp mũi đầy được ánh đèn đường viền sáng. Anh hát tặng em vẫn bài hát cũ của anh em nhà Bee Gees, bài hát em và anh thuộc làu làu: “... One time long ago, I tried so hard to reach you, a song I tried to teach you, but you were never there…” Hát hết bài, anh nhẹ nhàng gác đàn vào tường, rồi đến đứng trước mặt em. Anh vuốt tóc em, thả ra sau vai cho gọn lại…bàn tay trôi nhẹ trên tóc… trôi miên man… rồi bất thần dừng lại, kéo em vào lòng thật mạnh mẽ… Em tan trong vòng tay êm ái, tha thiết yêu thương… Thấp thoáng sau rèm mỏng dáng anh hai em đứng lặng trầm ngâm…
Chỉ khoảnh khắc thôi, ngắn ngủi, rồi anh buông em ra… đôi mắt buồn vời vợi… anh bước ra sân… chìm trong bóng đêm đặc quánh.
“Mai anh đi lòng không dám hẹn.
Bởi xa rồi kỷ niệm cũng bay.
Như giọt nắng phai nhòa trên tóc.
Như bóng chiều đổ xuống ngàn cây”
Không một dòng thư… không một tin tức… anh như biến mất khỏi cuộc đời em… Nhớ anh, em chỉ còn cách bám víu vào ký ức mãnh liệt của giọng hát sâu trầm… Giọng hát đã ngấm vào da thịt em từ thời thơ bé, lưu vong trong huyết quản em và lâu lâu lại sôi sục trong những ngóc ngách tế bào.
Tháng năm trôi...
Em vào đại học, em gặp chàng trai của đời mình, rồi ngụp lặn trong biển cả hạnh phúc - khổ đau của mối tình đầu say đắm… Một chiều mưa, anh ghé nhà em. Mẹ nói em đang đi thực tập ở tỉnh, anh ngồi chơi với mẹ suốt cả buổi chiều, pha trà cho mẹ uống, phụ mẹ nấu cơm nhưng không ở lại dùng bữa. Anh khoe với mẹ anh đang học tiếp đại học, cuối tuần anh còn đi một đoạn đường dài hàng chục cây số ra thị trấn để theo một lớp vĩ cầm. Mẹ kể… anh ngồi bên bàn học của em rất lâu, nơi em treo đầy những tấm ảnh em chụp chung với bạn bè và người yêu. Anh lật mặt sau tấm ảnh Andy Gibb em gắn trên kệ sách, vẽ một gương mặt cười toe toét và nắn nót viết:
“Not even now there's nothing I'd be taking. What world am I forsaking when you were never there?” Chúc bé của anh hạnh phúc và bình yên!
Và anh không quay lại nữa…
Đêm nay em lại thao thức nghe bản nhạc yêu thích ngày xưa. Em nhắm mắt lại… Nơi ấy xa rất xa… ở chỗ cỏ hoa xanh mờ ảo diệu, em chạy băng băng qua thung lũng của nỗi sợ hãi. Đêm đen nhung lụa vây quanh em, bầu trời ngàn sao lấp lánh, anh đứng chờ em dưới gốc cây ngập ánh trăng dịu dàng, mái tóc bồng bềnh như mây dợn sóng trên vầng trán phẳng lì và đôi mắt long lanh… Bờ vai rộng cô đơn, anh nghiêng xuống chiếc đàn vĩ cầm và những âm thanh trong trẻo hóa thành những đốm sáng bao bọc quanh em… Anh mỉm cười, nụ cười trẻ măng tuổi mười sáu.
 “Bring me the sound of a lonely violin!”
SG đêm rằm tháng giêng 2012
Viết tặng riêng anh, người bạn của tuổi thơ em
P/s: Anh ạ, một chiều mưa rả rích đài BBC báo tin buồn “Andy Gibb vừa qua đời vì một cơn đau thắt ngực, 5 ngày sau khi mừng sinh nhật lần thứ 30…” Không có anh ở bên, em khóc lặng lẽ một mình…
Chú thích: Bài viết sử dụng lời bài hát A Lonely Violin của nhóm nhạc Bee Gees.
Copyright 2009 Simplex Celebs All rights reserved Designed by SimplexDesign