Con nhìn lại những kỉ niệm đã bỏ lại sau lưng để ra đi thực hiện ước mơ của riêng con. Con nhìn lại hình ảnh mẹ với nụ cười nhỏ bé nhoè đi theo năm tháng. Hình ảnh ấy nhoè đi trong con không phải vì tình yêu của con với mẹ đã không còn quan trọng, không phải như thế đâu mẹ à!. Mà bởi vì mẹ đã gầy đi, và khi mẹ cười những nếp nhăn nhọc nhằn khỏa lấp khuôn mặt thân yêu ấy. Mờ đi cả những tháng năm xưa.
Mẹ trong con là cả thế giới một thời ngây dại, là người cho con lớn lên an lành. Cả quãng thời gian dài con với nắng cao nguyên là bạn. Con với những thơ dại thủa nào mải miết chạy ngang qua mẹ mà không nhận ra dáng hình mẹ trong nỗi đau thầm trong đêm mưa lạnh giá. Mưa xuyên qua trái tim bao la của mẹ, làm mẹ quặn đau.
Con lớn và có lẽ đủ lớn để hiểu được mẹ đã hy sinh nhiều đến thế. Nhưng tình yêu của mẹ con mình cũng không thể giữ chân được ông ấy. Và ông ấy đã ra đi, đi tìm cho riêng mình một khoảng trời. Một nơi không có những gánh nặng sau lưng.
Mẹ đau khổ lắm, con biết mà. Nhưng mẹ mới thật dũng cảm làm sao, dũng cảm hơn tất cả những người phụ nữ khác, hay ít nhất với con mẹ thật dũng cảm.
Mọi người cũng biết điều đó, biết mẹ đã phải chịu đựng những gì và mẹ đã vượt qua những nỗi đau ấy để ở bên và che trở cho chúng con, như mẹ vẫn luôn làm. Nhưng họ đôi khi những lời ra tiếng vào làm mẹ mệt mỏi. Con nhìn thấy điều đó trên đôi mắt mẹ nhưng mẹ không khóc. Mẹ vẫn kiên cường đi qua hết thời gian, qua hết năm tháng đau thương, qua cả nhọc nhằn và mệt mỏi vẫn luôn hiển hiện trên đôi mắt, nụ cười của mẹ.
Giống như một thân cây lớn kiên cường, mẹ dang đôi tay bảo vệ cho chúng con mặc cho giông tố làm mẹ lạnh và những cơn gió như dao cắt vào cánh tay mẹ.
Con có thể viết tặng những dòng thân thương nhất cho những người khác, nhưng không hiểu sao con không thể viết cho mẹ. Vì con không muốn nhắc lại những nỗi đau kia, vì con không muốn nhớ đến con người ấy. Không muốn nhớ lại hình ảnh mẹ nhọc nhằn cả thể xác lẫn trái tim để vượt qua nỗi đau thật lớn ấy. Vượt qua đổ vỡ để xây dựng lại từ đầu, góp nhặt từng mảnh vụn yêu thương rải rác để nhen lại trong trái tim những đứa con một niềm tin vì chị và con đã nói rằng sau này sẽ không lấy chồng, sẽ ở mãi bên mẹ.
Mẹ biết tất cả nỗi đau trong lòng con, mẹ biết và mẹ chỉ nhẹ nhàng cầm tay con và nói: "Rồi tất cả cũng sẽ qua". Không phải con không muốn tin, nhưng cuộc đời làm con không thể tin tưởng. Nhưng con tin mẹ, tin vào người con yêu thương nhất trong cuộc đời này. Con tin rằng mẹ sẽ vượt qua và rồi mẹ đã vượt qua vì thế con cũng phải cố gắng.
Đi dọc theo nhịp đập nghẹn ngào để đếm từng vết thương, gỡ những mũi tên bạc ánh lên thứ ánh sáng sắc lạnh để tự nhủ rằng sẽ không mang theo trái tim lạnh lùng ấy đi vào giữa cuộc đời nên đành phải coi đó là những bài học, để con đường phía trước thêm những hi vọng.
Mẹ đã nắm tay con vượt qua bao khổ đau, qua những giọt nước mắt hoá đá nhỏ thẳng vào tim để đi lên phía trước. Vì thế xin mẹ cũng hãy đưa tay cho con, để con được một lần che trở bàn tay trai sạn của mẹ và làm nó ấm áp. Chỉ một lần thôi để con nói với mẹ câu nói nghẹ ngào trong lòng con bao năm tháng qua "Con yêu mẹ!". Và cùng mẹ đi chợ làm những món thật ngon chờ chị và hai em về, con mong lắm nụ cười trên môi mẹ, mong lắm hạnh phúc đừng rời bỏ gia đình ta.
Còn chưa đầy hai mùa để ở bên mẹ, rồi sau đó con cũng sẽ lại bước đi để mẹ ở lại vùng đất đỏ đầy nắng, đầy gió trên lưng mẹ.
Nhưng rồi con sẽ trở về, con chỉ đi để làm cho ước mơ đó thành hiện thực và sẽ mãi bên mẹ. Bên những bông Dã quỳ đẫm nắng, bên tuổi thơ trong trẻo, cạnh những kí ức đau thương nhưng vẫn mãi là một phần con người con.
Rồi thì sẽ lại bình yên, mẹ nhỉ!