Mai nhìn, nhìn mãi lên tấm hình bé Bo đang cười thật tươi, đôi mắt tròn vo đen láy, lòng đau thắt lại. Mai không tin, không thể tin được sự thật này, chỉ mới đây thôi, con gái yêu hai tuổi rưỡi còn tíu ta tíu tít bên cạnh Mai, mà bây giờ đã là âm dương cách biệt.
...
Bà ngoại Bo gọi hai vợ chồng về vì con bé sốt cao quá, hai vợ chồng gấp rút đưa bé lên bệnh viện huyện, ẵm bé chạy vào phòng cấp cứu, bác sỹ cho bé vào tắm, cho uống hạ sốt rồi lấy máu đi xét nghiệm, kết quả xét nghiệm máu không phát hiện có gì bất thường, nhưng triệu chứng của bé ngày càng nặng, ói và tiêu chảy liên tục, nên bác sỹ cho nhập viện để theo dõi thêm.
Từ chiều đền 6 giờ tối, thấy bé vẫn sốt cao và không ngừng nôn ói, bác sỹ ký giấy cho chuyển Bo xuống bệnh viện Nhi Đồng ở Sài Gòn. Lúc chuyển Bo đi bệnh viện chỉ còn 1 chiếc xe cấp cứu, lại có một chị bầu sinh khó cũng cần chuyển đi gấp. Vậy là bé Bo phải đi chung xe cấp cứu, và ưu tiên chở sản phụ ấy đi Từ Dũ trước.
Trong xe cấp cứu, Bo liên tục bảo đói, nhưng Mai cho uống sữa bao nhiêu thì bé đi hết ra ngoài bấy nhiêu. Ôm con trong tay Mai cầu mong ông trời thương xót vợ chồng cô mà cho Bo được qua khỏi cơn nguy hiểm này.
Sau khi sản phụ xuống Từ Dũ, xe quay trở lại để đưa bé đến Nhi Đồng, Mai thấy da mặt Bo bắt đầu tím tái, tụ máu bầm, răng va lập cập, nước mắt Mai rơi ướt hết khuôn mặt con thơ, bé Bo lấy bàn tay nhỏ bé yếu ớt ôm lấy mặt Mẹ và nói: “Con xin lỗi Mẹ, con xin lỗi Mẹ”. Lời mê sảng của con thơ làm Mai nghe tim mình muốn ngừng đập, Bo đã lịm dần trên tay Mai.
Mai ôm con chạy thẳng vào phòng cấp cứu, bác sỹ ngay lập tức kích hô hấp, Mai thấy da Bo dần hồng hào trở lại, điện tim đồ báo đã qua khỏi cơn nguy kịch.
Mai mừng quá, chạy đi mua thêm sữa bột, mua tã giấy và đồ đạc cần thiết cho con.
Khi Mai quay lại, Mai thấy các bác sỹ vây quanh chỗ của Bo, họ không cho Mai lại gần, Mai cố nhìn qua khe nhỏ trên ô cửa. Rồi bác sỹ gọi chồng Mai vào, lát sau anh báo cho Mai biết là phải xét nghiệm tủy.
Kết quả xét nghiệm tủy là bé bị nhiễm trùng huyết, và bác sỹ nói khả năng cứu bé là rất thấp. Họ cho vợ chồng Mai vào bên con, tình trạng bé đã tồi tệ hơn, da tụ huyết, co giật, mắt đứng tròng và bé đã ra đi mãi mãi. Từ lúc biết kết quả xét nghiệm đến lúc bé mất chưa đầy 30 phút.
Hôm nay mới là ngày thứ 3, Mai cứ thẫn thờ ngồi nhìn di ảnh của con, rồi lại lấy album hình chụp từ nhỏ đến giờ của Bo mà mân mê, đến bao giờ nỗi đau này mới nguôi ngoai?
Tôi chỉ cầu mong cho Bo được bình yên. Tôi chỉ biết an ủi Mai rằng bé đã hóa một thiên thần nhỏ, vẫn dõi theo Mai hằng ngày, nên Mai phải gắng lên, hãy kiên cường lên nhé!
Bởi kiếp người mong manh quá, hãy dành trọn yêu thương khi còn có thể.