Mẹ kính yêu của con!
Con chợt nhận ra rằng con biết nói tiếng “Mẹ” đã được mười bảy năm. Tiếng mẹ là tiếng nói thuộc về bản năng mà con thì vô tình nên không nhận ra hết ý nghĩa lớn lao của nó. Con quả là một đứa trẻ hư khi từng nghĩ rằng mình có thể tự lập mà không cần có mẹ. Sẽ chẳng ai trên đời này yêu thương con hơn mẹ, con biết vậy và con càng cảm thấy xấu hổ khi không thể hứa rằng con yêu mẹ nhất. Con gái của mẹ không phải là người hoàn hảo nên những tình cảm con dành cho mẹ và cho những người khác không thể trọn vẹn, đầy đủ như đúng nghĩa vụ của nó. Nhưng con biết mình cần phải làm gì…
Con của mẹ, bây giờ, không còn là cô bé có mái tóc cháy nắng, cao một mét hai, nặng hai mươi lăm ký nữa, con đã lớn rồi, đã trở thành một cô gái, vẫn hồn nhiên như xưa nhưng cũng biết điệu đà, đỏm dáng. Mẹ nhìn con diện một bộ quần áo mới, thoa một chút son môi và đi chơi cùng tụi bạn, lúc ấy, ánh mắt mẹ thật lạ. Có lần con hỏi vì sao mẹ nhìn con như thế, mẹ vuốt nhẹ lên mái tóc dài, suông mượt của con và nói rắng, ánh mắt ấy nói lên hai điều: con đã lớn và thời của mẹ đã qua! Vậy ra mẹ cũng sợ tuổi già lắm chứ, mẹ cũng là phụ nữ mà! Nhưng nỗi sợ của mẹ không phải là một sự hèn nhát, đó là cảm xúc rất bình thường của con người mà thôi. Mẹ sợ tuổi già bởi khi tuổi già của mẹ đến đồng nghĩa với việc con gái của mẹ lớn lên, nó sẽ quên mẹ và vui với tuổi trẻ. Nhưng mẹ lại không biết mẹ đã sai như thế nào đâu. Chắc chắn sẽ có những lúc hai mẹ con mình, hai thế hê, bất đồng quan điểm nhưng đấy đâu phải là do con muốn xa mẹ? Con yêu mẹ lắm chư, mẹ cũng biết thế cơ mà, vậy nên mẹ đừng bao giờ nghĩ ngợi như thế nhé!
Có những lúc mẹ con mình to tiếng với nhau. Con giận dỗi và không để ý xem mẹ nghĩ gì. Con đã từng nghĩ mẹ đã già, mẹ bảo thủ, mẹ không thương con. Nhưng thực sự lỗi lầm đó là của ai kia chứ, chẳng phải là của con hay sao? Những đứa trẻ mười bảy tuổi luôn cố tạo cho mình một cái tôi cá nhân rất lớn. Họ chẳng cần biết cái tôi ấy tích cực hay không nhưng chỉ cần nó khác người và thể hiện một niềm kiêu hãnh thì họ sẵn sàng gọi nó là cá tính. Con cũng là một đứa trẻ mười bảy tuổi như bao đứa trẻ mười bảy tuổi khác. Những lúc giận hờn mẹ xong, con thấy ân hận lắm chứ nhưng sự bướng bỉnh, ngang ngạnh đã không cho phép con nói lời xin lỗi. Tại sao con lại như thế hả mẹ? Tại sao con lại không chịu nhớ đến những gì mẹ đã làm cho con, cho cuộc đời con để thấy rằng mình yêu mẹ như thế vẫn còn ít lắm? Mẹ hãy tha lỗi cho đứa con khờ khạo này của mẹ nhé! Có thể nó vẫn sẽ ương bướng nhưng nó sẽ yêu mẹ nhiều hơn, nghe lời mẹ nhiều hơn, gần bên mẹ nhiều hơn!
Con luôn tự hào về mẹ và luôn tự hào về mình bởi trên đời này con là người hạnh phúc nhất khi con có mẹ. Nhân ngày 8/3 con chúc mẹ luôn vui vẻ, xinh đẹp và hạnh phúc mẹ nhé! Con yêu mẹ!